Bé con giống cái và bé con loài người không có gì khác biệt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vừa tỉnh ngủ mà đỏ bừng, lúc này đang dùng đôi mắt to tròn như nho tò mò nhìn cô.
Trái tim Từ Ca như tan thành một vũng nước ấm, ôm n.g.ự. c kích động thốt lên: "Đáng yêu quá đi."
Báo Hâm nhận được ánh mắt ra hiệu của bạn lữ nhà mình, cẩn thận đặt bé con trong lòng vào tay Từ Ca.
Bé con trong lòng mềm oặt như không xương, Từ Ca nhận lấy trong nháy mắt liền cứng đờ giữ nguyên một tư thế không đổi, sợ làm bé con bị thương.
Điều này làm Thu Nghiệp cười khúc khích, không khách khí vỗ lưng Từ Ca, cười ha ha: "Lúc tôi mang thai A Khâu cũng giống cậu vậy, ôm nhiều sẽ quen, bé con không yếu ớt như vậy đâu."
"...... Nhưng bé con giống cái, vẫn nên cẩn thận một chút......"
Gã đàn ông to con Hùng Lăng yếu ớt mở miệng, dưới ánh mắt hung dữ của bạn lữ nhà mình đành im lặng.
Từ Ca căng thẳng đỡ đầu bé con, liếc thấy Đại Xac tới gần, liền từng chút một nhích người qua, giọng nói cũng bất giác nhẹ đi: "Đại Xà anh xem."
Xà Khí cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với bé con như vậy, mặt và Từ Ca ghé sát vào nhau, giọng nói cũng nhẹ nhàng như đang nói thầm: "Nhỏ quá."
Nhỏ bé đến mức một ngón tay của hắn cũng có thể làm cô bé bị thương.
Bé con nho nhỏ ngáp một cái, khuôn mặt đầy collagen, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Muốn sờ thử không?" Thu Nghiệp nhìn một người một rắn dở khóc dở cười, bản thân mình sờ mặt bé con trước.
Tiếc là mấy bạn lữ sau lưng cô nghe vậy liền khẩn trương không thôi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai người Từ Ca.
Từ Ca vốn là muốn sờ, nhưng thấy Đại Xà lùi về sau, cô liền trả bé con lại cho Báo Hâm bọn họ đang lo lắng, nhe răng cười toe toét: "Lần sờ đầu tiên của tôi vẫn nên để dành cho bé con của mình, bé báo nhỏ đâu? Sao không thấy nhóc ấy?"
"A Khâu nó dù sao cũng đã có thể hóa thành hình rồi, bây giờ đang theo Lang Vưu học săn bắt, nhất thời chưa về được."
Thu Nghiệp dỗ bé con, nghe Từ Ca hỏi mới nhớ ra.
Từ Ca không sờ được bé báo có chút tiếc nuối, nghĩ tới loa biển trong túi, vẫy vẫy tay bảo Đại Xà cúi xuống; "Cái này là em và Đại Xà tặng cho Đông Tuyết, ở bộ lạc trước đây của em, mỗi năm vào ngày bé con chào đời đều sẽ nhận được quà, gọi là quà sinh nhật."
"Quà sinh nhật?" Cái từ chưa từng nghe qua này không chỉ là Thu Nghiệp, mấy người khác cũng kinh ngạc.
Thu Nghiệp hưng phấn ôm cánh tay Từ Ca: "Từ Ca, bộ lạc của em tốt thật đấy."
Báo Hâm và Hùng Lăng liếc nhau, Hùng Lăng lên tiếng trước: "Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng bộ lạc An Sơn đã là bộ lạc tốt nhất toàn bộ phía bắc rồi, đổi lại bộ lạc trước đây của tôi đến cả lửa trại cũng không có."
Báo Hâm lại có chút kỳ quái: "Người bộ lạc của cậu làm sao biết mỗi năm sinh vào ngày nào? Chúng tôi nhiều nhất chỉ biết bé con sinh vào mùa nào."
Ánh mắt của Đại Xà làm Từ Ca đỏ mặt, đối mặt với câu hỏi của Báo Hâm, cô cũng không úp mở: "Chỗ chúng tôi có lịch, mỗi năm ngày tháng đều có ghi chép......"
Nghĩ tới giấy và than chì Hổ Khắc cho hôm nay, Từ Ca đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Các cậu tính thời gian như thế nào? Chính là làm sao các cậu biết mùa hè mùa đông?"
Xà Khí bên cạnh sờ đầu cô: "Chính là trận mưa sao băng chúng ta xem một tuần trước, mỗi năm vào ngày đó đều sẽ có một lần, từ ngày đó tính khoảng qua hai mùa mưa, sẽ tới mùa hè."
"Vậy chúng ta bắt đầu ghi chép từ ngày đó, ghi tới khi trận mưa sao băng tiếp theo tới, chính là một năm, ngày mai tôi sẽ đi nói với Hổ Khắc! Đại Xà, em có phải rất giỏi không!"
Từ Ca cười rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể giúp được rồi!
Từ Ca đáng yêu như vậy so với bé con càng hấp dẫn hơn, Xà Khí không nhịn được ôm Từ Ca xoay vòng vòng, nghe tiếng cười dễ nghe của Từ Ca trong lòng cũng vui sướng không thôi.
Thu Nghiệp đỡ trán trêu chọc: "Bọn ta còn ở đây đấy Từ Ca...... Thôi thôi, ta đi tìm A Khâu đây, không quấy rầy hai người nữa."
Từ Ca ôm cổ Xà Khí, nghe Thu Nghiệp nói liền thè lưỡi, cười hì hì tạm biệt với họ.
"Đại Xà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!