Chương 39: BỊ SỐT, ĐẠI XÀ EM MUỐN HÔN ANH

Từ Ca nhất thời trợn to mắt, chỉ vì một cơn cảm mạo phát sốt, tuần trăng mật của cô cứ thế kết thúc sao? Cô không cho phép!

"Về hang động, em không sao!"

Tốc độ của Xà Khí không những không giảm mà còn tăng lên, khiến Từ Ca càng đau đầu hơn: "Dừng lại, đau quá."

Câu này rất có tác dụng với Đại Xà, hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Từ Ca dựa vào n.g.ự. c Đại Xà đau đớn rên rỉ, giọng nói vì ốm yếu mà trở nên mềm nhũn: "Về hang động, gió thổi đau đầu quá, đi hái cho em ít quả gai được không?"

Đại Xà hết cách, đành phải quay về hang động trước, đảm bảo da thú đắp kín người Từ Ca, mới ra ngoài hái quả gai.

Từ Ca đau đớn xoa xoa giữa mày, quả nhiên cô nên nghe lời Đại Xà, tối qua không nên xuống biển, bây giờ đúng là tự làm tự chịu rồi.

Cảm lạnh phát sốt không phải chuyện gì to tát, nhưng đau đớn là không tránh khỏi, lát nữa bảo Đại Xà nấu chút canh gừng đuổi hàn.

Xà Khí rất nhanh đã trở về, đối xử với cô như với ấu tể mới sinh, cắt quả gai thành từng miếng nhỏ vừa miệng đút cho cô ăn.

Trái cây đầu xuân chẳng có quả nào ngon, Từ Ca chua đến thè lưỡi, giây tiếp theo vị mật ong ngọt ngào làm dịu vị chua.

Từ Ca thèm thuồng nhìn mật ong trong tay Đại Xà: "Muốn nữa~."

Xà Khí lại đút cho Từ Ca một muỗng, đợi Từ Ca không muốn ăn nữa, hắn mới đặt bát đũa xuống đi nấu nước.

Hai má Từ Ca nóng bừng lên một màu đỏ ửng không tự nhiên, sờ thấy Đại Xà liền dán vào vảy rắn mát lạnh không muốn buông tay.

"Đại Xà, đợi em khỏi bệnh, em muốn đi câu cá."

Đại Xà lau mồ hôi trên trán Từ Ca, nghe vậy nhíu mày: "Trước tiên về bộ lạc tìm vu y, hôm khác sẽ đưa em đến bờ biển."

"Không muốn," Từ Ca phồng má, "Em chỉ phát sốt thôi, ngủ một giấc là khỏi."

Đại Xà không hiểu phát sốt là gì, hắn chỉ biết tiểu giống cái mắc bệnh mùa đông, nhất định phải đi tìm vu y.

"Anh không tin em?" Từ Ca hung dữ trừng mắt nhìn Đại Xà, một câu khiến hắn phải đầu hàng.

Từ Ca bị bệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi dưới sự giám sát của Đại Xà, không đi đâu được.

Xà Khí chặt một khúc cây chuyển vào trong hang, làm các loại bàn cờ đồ chơi cho cô giải khuây.

Từ Ca nói khỏi bệnh muốn câu cá, hắn liền để Từ Ca vẽ bản nháp, chuyên tâm điêu khắc khúc gỗ trong tay. Xà Khí làm việc tỉ mỉ không chê vào đâu được, một chiếc cần câu được làm giống hệt như trong tranh của Từ Ca.

"Khó chịu..."

Từ Ca uống xong canh gừng có chút buồn ngủ, một tay cầm cần câu, một tay ôm đuôi rắn, nửa nhắm mắt lẩm bẩm.

Trong mơ hồ nhìn thấy Đại Xà bận rộn vì mình, càng thêm an tâm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, cơn sốt đã hạ, trên người toàn là mồ hôi lạnh, khiến cô không nhịn được rùng mình.

Đại Xà vẫn luôn ở bên cạnh cô, trong nháy mắt cô mở mắt ra, trên mặt hắn là niềm vui sướng không giấu được.

Từ Ca trong lòng ngọt ngào như ăn mật, vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, em đã bảo ngủ một giấc là hạ sốt mà."

Xà Khí thở dài, bưng canh gừng đưa đến bên miệng Từ Ca: "Lần sau sau khi trời tối không được xuống biển nữa."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Được được được." Từ Ca lúc này nào dám phản bác, lập tức giơ hai tay đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!