Đại Xà biến thành mèo hoa chớp chớp mắt, tuy không biết Từ Ca đã làm gì, nhưng mỗi lần lộ ra nụ cười này đều là cô lại trêu chọc hắn.
"Từ Ca, hư."
"Em hư chỗ nào?" Từ Ca nhe nanh múa vuốt nhào về phía Đại Xà, dùng ngón tay cù lét eo Đại Xà.
Đại Xà cứng đờ, đuôi vẫy lia lịa, không kìm được bật cười.
"Ôi, Đại Xà, anh sợ nhột à!"
"Sợ nhột?"
Đại Xà quyết định cảm giác này rất kỳ quái, hắn muốn thoát ra nhưng lại sợ làm Từ Ca bị thương, chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ.
Từ Ca thừa nhận mình rất hư, người dưới thân càng giãy giụa cô càng hăng say.
Cuối cùng Đại Xà thực sự không chịu nổi nữa, nhấc bổng Từ Ca lên, đuôi mắt ửng đỏ còn vương nước mắt, nghiêm túc nói với Từ Ca: "Không được chạm vào đó."
Từ Ca giống như đứa trẻ, hai chân đung đưa giữa không trung, vỗ vỗ cánh tay Đại Xà, hưng phấn nói: "Đại Xà, anh tung em lên không trung đi, nhanh lên nhanh lên."
Đại Xà không hiểu, nhưng vẫn nghe theo Từ Ca, nhẹ nhàng tung lên một cái.
"Vui quá! Cao hơn chút nữa!"
Đại Xà còn có thể làm sao, giây trước còn tức giận đến ngứa răng, giây sau đã cùng Từ Ca chơi đùa.
Từng trận tiếng cười lanh lảnh êm tai, mang đến cho mùa đông khoác lên mình bộ áo bạc điểm thêm chút sức sống.
Trong nhà bay ra mùi thịt thơm, Từ Ca chia thức ăn thành ba phần.
Khoảng thời gian này Hổ Ký đều đến chỗ họ ăn trưa, thêm một đôi đũa thôi, Hổ Ký có ơn với họ, hơn nữa Đại Xà không có ý kiến, Từ Ca tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều.
Đại Xà đứng sau lưng Từ Ca, nhân lúc cô quay người lại liền đưa chiếc chong chóng tre đã làm xong đến trước mặt cô.
"Chong chóng tre!" Từ Ca vui vẻ nhận lấy, hôn lên má Đại Xà, thích thú chơi đùa với chiếc chong chóng tre trong tay.
Thấy cô thích, trong mắt Xà Khí tràn đầy ý cười.
Hắn học được rất nhiều thứ từ chỗ Hổ Ký, trong đó có không ít trò chơi thú vị để Từ Ca giải sầu.
Từ Ca cất kỹ chiếc chong chóng tre, thỉnh thoảng lại ngóng ra cửa, giọng nói đầy mong đợi và nôn nóng: "Sao Hổ Ký vẫn chưa tới? Đại Xà, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi chơi chong chóng tre nhé."
"Vậy chúng ta ăn trước đi." Đại Xà vừa nghe xong, không nói hai lời liền muốn đút cho cô ăn.
"Đợi người tới rồi ăn." Từ Ca đè tay của Xà Khí đang rục rịch lại, bất đắc dĩ từ chối, chỉ một lát thôi mà, sao lại không đợi được chứ?
Nhưng không ngờ rằng lần đợi này lại mất cả nén hương.
Nếu không đến thì chắc chắn đã báo trước rồi, Từ Ca nhìn thức ăn đã nguội, có chút buồn rầu.
"Xin lỗi, ta tới muộn."
May mà Hổ Ký đã vội vàng chạy tới, hắn dựa vào khung cửa thở hổn hển, mái tóc trắng được buộc cao, một thân cẩm bào cắt may vừa vặn.
Hắn đứng ngược sáng, dáng người mảnh khảnh cao ráo, trông như bước ra từ trong tranh vậy.
Từ Ca không thể không thừa nhận, thú nhân ở đây có nhan sắc rất cao: "Không sao, mau vào ăn cơm thôi, bọn ta cũng vừa mới nấu xong không lâu."
Cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn, Từ Ca cắn một miếng, thỏa mãn nheo mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!