Chương 27: ĐƯỢC CÔNG NHẬN

Từ Ca nhịn không được cười khanh khách, nhẹ nhàng kéo tóc Đại Xà ngăn cản: "Khoan hồng cho người thành khẩn, nghiêm trị kẻ chống đối."

"Đi tuần tra bộ lạc, mùa mưa sắp kết thúc rồi, gần bộ lạc có rất nhiều thú nhân lang thang. Bọn chúng thừa dịp ban đêm đánh lén, ta cùng Hổ Ký đuổi bọn họ đi, đợi thú nhân trong bộ lạc đồng ý, ta có thể cùng em đi đến bộ lạc rồi."

Xà Khí gác lên vai Từ Ca, giải thích với cô.

Từ Ca hiểu rồi, giơ tay lên: "Em đi cùng anh."

"Không được."

Xà Khí bất lực, hắn chính là sợ như vậy mới giấu Từ Ca lén đi. Một là mùa mưa kết thúc bộ lạc rất nguy hiểm, hai là thú nhân chán ghét hắn, hắn sợ Từ Ca vì hắn mà đau lòng.

"Tại sao?" Từ Ca lắc lư thân mình, bất mãn bĩu môi.

Xà Khí nghiêm túc nói với Từ Ca: "Nguy hiểm."

"Em ở một mình cũng rất nguy hiểm mà!"

Xà Khí nghe Từ Ca nói như sắp khóc, vội vàng lắp bắp giải thích với cô: "Không nguy hiểm, đây là hậu sơn của bộ lạc, bọn họ không vào được. Hơn nữa nơi này có mùi của ta, cũng sẽ không có dã thú đến gần."

Cuối cùng Xà Khí cũng không đồng ý, Từ Ca tức giận hất tay hắn đang đặt ở bên hông mình ra, quay lưng về phía Đại Xà giận dỗi.

Xà Khí chỉ đành dùng đuôi quấn lấy bắp chân không bị thương của Từ Ca, ấm ức giúp Từ Ca đắp kín da thú.

Gió lạnh thấu xương thổi đến đau người, bầu trời lất phất bông tuyết óng ánh, Từ Ca ngồi ở cửa hang đưa bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh ra, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay liền tan thành nước.

"Hít... Mùa đông lạnh vậy sao?"

Sáng nay lúc tỉnh dậy, Xà Khí đã ra ngoài rồi, cô ngồi trên giường ngơ ngác, đống lửa trong hang vẫn đang cháy. Nhưng không lâu sau cô đã run rẩy vì lạnh, bên ngoài cũng không có tiếng mưa, tim cô đập thình thịch, khập khiễng đi đến cửa hang, lập tức trước mắt sáng ngời.

Tuyết rơi rồi…

Từng bông tuyết lả tả bay trong không trung, mặt đất phủ một lớp tuyết dày chỉ lộ ra vài chiếc lá xanh rải rác.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cũng là trận tuyết đầu tiên cô thấy trong đời.

Từ Ca lảo đảo chạy vào trong tuyết, hưng phấn quỳ xuống gom tuyết. Bông tuyết xốp mềm bị cô nặn thành quả cầu tuyết chắc nịch, cô đặt nó trên mặt đất xoa nắn, quả cầu tuyết cũng dần dần lớn lên.

Cô muốn nặn một người tuyết thật lớn!

Bên kia…

Hết lần này đến lần khác bị đánh lui, con sư tử lang thang dẫn đầu dùng móng vuốt cào đất, miệng thở ra sương trắng, trong mắt tràn đầy hung ác.

Mùa đông đến rồi, hôm nay là cơ hội cuối cùng để bọn chúng cướp giống cái và thức ăn, dù thế nào cũng phải liều một phen.

Hổ Ký cũng hung hãn nhìn chằm chằm thú nhân lang thang đối diện, bộ lông bị nhuộm đỏ bởi m.á. u tươi không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Xác c.h.ế. t khắp nơi nhất thời khó phân biệt địch ta, hai bên trong trận chiến kéo dài này đều không chiếm được lợi thế.

Khác với thú nhân lang thang quanh năm sống trong hiểm nguy mà thiện chiến, thú nhân bộ lạc rõ ràng đã mệt mỏi rã rời. Bọn họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, cả mùa mưa không ngừng săn bắt dự trữ thức ăn còn phải chống lại thú nhân lang thang hèn hạ, đã tiêu hao quá nhiều thể lực của bọn họ rồi.

Đột nhiên con thú nhân lang thang dẫn đầu lao thẳng về phía Hổ Ký, không kịp phản ứng lại quấn lấy nhau.

Thú nhân dần dần rơi vào thế hạ phong, trơ mắt nhìn thú nhân lang thang xông vào bộ lạc bắt đi giống cái đang giãy giụa kêu thét, phát ra từng tiếng kêu bi thương.

Chỉ là không ngờ, ngay lúc này, con xà thú bị bọn họ bài xích kia lại bất chấp tất cả từ trong rừng lao ra, thay bọn họ giải quyết thú nhân lang thang đã xông vào bộ lạc.

Hổ Ký thấy vậy đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc, gầm lên một tiếng gọi lại tộc nhân đang thất thần. Có sự giúp đỡ của xà thú, cục diện lập tức đảo ngược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!