Chương 10: KHÔNG MUỐN NỢ NHÂN TÌNH

Đợi Hổ Khắc vất vả ngậm con hươu sừng đỏ trở về bộ lạc, chỗ vu y đã hòa thuận vui vẻ rồi.

"Giỏi quá Hổ Khắc, con hươu sừng đỏ khó tìm như vậy mà cũng bắt được."

Những giống đực trên đường đều rục rịch. Bây giờ ai mà không biết Hổ Khắc mang về một giống cái nhỏ, nghe nói vừa trắng vừa nhỏ, hoàn toàn khác với những giống cái trong bộ lạc.

Có người mang bông, có người cầm da thú, từng người một đứng chặn ở cửa nhà vu y.

Hổ Khắc hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự. c bước vào căn nhà trúc. Hắn là người mang giống cái nhỏ về, có quyền trở thành giống đực đầu tiên của giống cái nhỏ.

Những thú nhân khác chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con hổ đang đắc ý trước mặt.

"Giống cái nhỏ, ta mang thịt về cho nàng này."

Từ Ca rụt người lại sau lưng Thụy Cách, không muốn đến gần Hổ Khắc.

Thụy Cách an ủi giống cái nhỏ, mỉm cười nói với Hổ Khắc đang cụp tai xuống: "Hổ Khắc, theo quy định của bộ lạc, ngươi sẽ là giống đực đầu tiên của Từ Ca. Nhưng Từ Ca bị thương, lại là giống cái nhỏ không biết nói, mấy ngày này Từ Ca sẽ ở chỗ ta, đợi cô ấy lành vết thương rồi ngươi hẵng mang về."

Hổ Khắc nhìn vết thương do mình gây ra, chột dạ cụp đuôi xuống, đương nhiên không dám nói gì thêm: "Ta biết rồi, ta sẽ đến thăm giống cái nhỏ mỗi ngày."

Thấy cảnh tượng này, Từ Ca yên tâm. Tuy cô đã biết đại khái rồi, nhưng ở cùng giống đực xa lạ thật sự không được!

Không có tình cảm, cô không muốn tùy tiện trao thân! Cô cũng không muốn có bạn đời gì cả, ở cùng Đại Xà là tốt lắm rồi.

Trong quá trình ở chung, vu y nhanh chóng phát hiện ra khiếm khuyết ở mắt cô. Mỗi ngày đều nhỏ thứ gì đó vào mắt cô.

Lúc đầu Từ Ca rất sợ hãi, nhưng cảm giác giống như thuốc nhỏ mắt, không chống cự được nên cũng mặc kệ, không ngờ thị lực thật sự rõ ràng hơn rất nhiều.

"Thụy Cách, chị thật sự là ân nhân cứu mạng của em~"

Ở bộ lạc một tuần, Từ Ca học được không ít thứ, đối với Thụy Cách cũng ngày càng thân thiết. Chỉ là rời nhà đã lâu, cô rất nhớ Đại Xà, mỗi ngày đều ngóng ra ngoài cửa sổ, hy vọng Đại Xà có thể tìm thấy cô.

Cô không muốn làm bạn đời của Hổ Khắc. Cô bảo Hổ Khắc đưa mình về, nhưng Hổ Khắc luôn dùng cách lẩn tránh để trả lời cô. Thụy Cách cũng không đồng ý cho cô về, nói xà thú rất hung tàn.

Nhưng Đại Xà, anh ấy chỉ là một con rắn có linh tính, không phải thú nhân. Hơn nữa Đại Xà rất tốt, rất dịu dàng, có thể rắn ở thế giới này đúng như bọn họ nói, nham hiểm xảo quyệt, nhưng Đại Xà của cô thì không.

Rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, một mình cô rời khỏi bộ lạc, không có khả năng tự bảo vệ, tùy lúc có thể c.h.ế. t dưới miệng dã thú. Cô chỉ có thể hy vọng Đại Xà có thể nhanh chóng đến bộ lạc này, tìm thấy cô.

"Từ Ca, có đi chợ phiên không?"

Hổ Khắc cười ngây ngô ngẩng đầu nhìn Từ Ca trong nhà, tay phải ngượng ngùng gãi đầu.

"Em và Thụy Cách cùng đi!"

Từ Ca trèo xuống giường, đến bộ lạc lâu như vậy rồi, cô chưa từng rời khỏi nhà Thụy Cách. Một là vì lúc đầu bất an, hai là vì xung quanh toàn là các loại động vật.

Thụy Cách đã kể cho cô rất nhiều chuyện hữu ích, ví dụ như giống cái rất hiếm, một giống cái có thể có rất nhiều giống đực, thú nhân không được phép làm hại giống cái, v.v.

Dù sao cũng không có việc gì làm, hôm nay đi xem chợ phiên vậy.

"Vu y cô ấy đến chỗ Kiệt Na (giống cái trong bộ lạc) rồi, là vu y bảo ta đưa nàng đi chợ phiên."

Hổ Khắc nhảy đến trước mặt Từ Ca, nhe hàm răng trắng tinh.

Từ Ca vừa nghe liền ỉu xìu lắc đầu: "Vậy em không đi nữa, anh tự đi đi."

"Ta đi bắt hươu sừng đỏ cho nàng!"

"Không cần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!