Hướng Dương dùng ngón tay xoay xoay chùm chìa khóa, tươi cười đáp: "Ngày mai con không đi đâu cả ạ!"
"Con đã nói rõ với Vương Tú Phương rồi, con thấy không có tình cảm với cô ấy, sau này không nên gặp lại nữa. Cô ấy cũng đồng ý rồi!" Khi nói những lời này, miệng Hướng Dương cười đến tít tận mang tai.
Triệu Nhược Trúc "tạch" một cái, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, trợn mắt trừng trừng: "Con cút ra ngoài ngay! Sau này không được bước chân vào nhà này nữa!"
Hướng Dương giơ chân chạy tót lên lầu, về thẳng phòng mình rồi đóng sập cửa lại.
Chị dâu vội đỡ Triệu Nhược Trúc ngồi xuống, dịu giọng khuyên: "Mẹ, mẹ đừng giận. Con thấy Hướng Dương còn chưa hiểu chuyện thôi."
"Cái thằng đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa thông suốt!" Triệu Nhược Trúc bực bội nói, "Người ta Tiểu Phương vừa có học thức, lại hiểu chuyện, tiến bộ, gia cảnh lại trong sạch. Một cô gái tốt như thế mà cái thằng nhóc hỗn xược này lại chê bai!"
Chị dâu nói thêm: "Mẹ nhìn Hạ Thanh Vân là biết, Hướng Dương thích người xinh đẹp, người bình thường không lọt vào mắt cậu ấy được đâu."
"Nó đúng là bị cái con Hạ Thanh Vân làm cho hoa mắt rồi!"
Triệu Nhược Trúc càng nói càng tức, lại đứng dậy đi lên lầu, vỗ cửa phòng Vu Hướng Dương.
"Vu Hướng Dương, con ra đây ngay cho mẹ!"
Hướng Dương cứ lỳ lợm, quyết "cố thủ" trong phòng không mở cửa, còn chốt cửa, vui vẻ ngắm tập tranh họa báo mỹ nữ của mình.
Vũ Hướng Niệm và vợ chồng Tống Hoài Khiêm đang trò chuyện thì Lâm Dã mang vẻ mặt hờn dỗi đi vào, trên tóc còn dính hai cọng lá cây.
Tống Hoài Khiêm nhìn cảnh này đã quen, còn tếu táo trêu: "Nhìn hai cái lá cây này, kẻ bị 'tai họa' chắc hẳn là cây hoa mộc."
Lâm Dã bĩu môi, rầu rĩ đáp: "Bố, con... con chỉ tỉa cành cho nó thôi ạ."
"À..." Tống Hoài Khiêm ra vẻ bừng tỉnh, "Đúng là cũng nên tỉa cành rồi."
Lâm Dã cúi đầu rũ rượi đi lên gác.
Tống Hoài Khiêm quay sang nói với Lâm Vận Di: "Anh thấy dạo này tâm trạng Tiểu Dã không được tốt lắm, em để ý con bé nhiều hơn một chút nhé."
Lâm Vận Di cũng nhận ra: "Con bé lớn rồi, có chuyện tâm sự riêng trong lòng ấy mà."
Tối trước khi đi ngủ, Vu Hướng Niệm tựa lưng vào giường đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa. "Chị dâu, chị ngủ chưa ạ?"
Là giọng của Lâm Dã. Vu Hướng Niệm đáp: "Vào đi, cửa không khóa đâu."
Lâm Dã bĩu môi bước vào, vẻ mặt đầy khổ sở: "Chị dâu, lần này chị phải giúp em rồi!"
Vu Hướng Niệm có cảm giác như ác mộng đã trở thành sự thật: "Em... em thích Vu Hướng Dương à?"
"Vâng..." Lâm Dã ngồi xuống mép giường, kể lại quá trình mình đã 'say nắng' Vu Hướng Dương như thế nào.
Ngày hôm đó, sau khi cứu được Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Niệm ở trong phòng cấp cứu làm phẫu thuật, còn Vu Hướng Dương và gia đình cô cũng đã đến bệnh viện.
Lâm Dã vừa nhìn thấy Vu Hướng Dương đã ngẩn ngơ như say như dại, suýt nữa chảy cả nước miếng.
Cô ấy nhớ rõ, lúc đó tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn, lúc đó mọi người đều dồn hết sự chú ý vào cửa phòng cấp cứu, không ai nhận ra sự 'mất kiểm soát' của cô gái nhỏ.
Vu Hướng Niệm thầm nghĩ: Hóa ra đó là lý do mà Lâm Dã cứ một mực muốn ở lại bệnh viện cùng Vu Hướng Dương; sau khi ăn cơm xong lại vội vàng chạy đến bệnh viện đưa cơm cho Vu Hướng Dương; ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà khách.
Thì ra là vì như thế!
Lâm Dã tiếp tục nói: "Em thích những người có ngoại hình như gia đình anh chị. Hồi đó ở trường, em cũng 'say nắng' chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy chị rất đẹp. Em nhìn thấy Vu Hướng Dương lần đầu tiên, liền cảm thấy anh ấy là người đẹp trai nhất mà em từng gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!