Tiền bạc và tình cảm có thể lấy được một trong hai là tốt rồi.
Có lẽ câu nói này không có vấn đề gì.
Trong hôn nhân sẽ luôn mong cầu thứ gì đó.
Nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn còn mang nét trẻ con của Giang Thần Hi đang gần trong gang tấc, rồi nghe thấy cô ta tận tình khuyên nhủ những lời này, trong lòng Giang Nguyên lại lẫn lộn đủ mùi vị, cảm xúc chua xót đã chất đầy lồng ngực.
Cô chỉ mới mười tám tuổi, cuộc đời vẫn còn rất dài, cô chỉ không muốn kết hôn thôi mà.
Cô đâu có làm gì sai?
Có lẽ thân thế là nguồn gốc tội lỗi của cô, nhưng điều đó lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, nếu cô có thể lựa chọn, ai lại không muốn sống một cách đường đường chính chính có cả bố lẫn mẹ?
"Chị?"
Thấy cô thất thần, Giang Thần Hi khẽ gọi một tiếng, rồi dò hỏi: "Chẳng lẽ chị vẫn chưa thể quên được thầy giáo kia?"
Sau khi phân ban, Giang Nguyên chọn ban tự nhiên, rồi làm ra một việc sai trái ở trường học.
Lúc chuyện thầy trò yêu đương bị thông báo về nhà, bà nội đã nhất thời nổi điên tát cô mấy bạt tai.
Lúc nãy bà ta còn ở bên ngoài mắng mỏ, khó tránh khơi lại chuyện cũ.
"Không có."
Giang Nguyên lắc đầu không muốn nói nữa."Cạch…"
Giang Chí Viễn dìu vợ vào phòng rồi đi sang phòng hai cô con gái, thầm nghĩ có lẽ trước đó hai chị em đang trò chuyện với nhau, nên an ủi nói: "Thần Hi đã lớn rồi, còn biết dỗ dành người khác nữa."
Giang Thần Hi thè lưỡi, ló đầu nhìn ra ngoài: "Mẹ đâu ạ?"
"Trong người mẹ con không được thoải mái nên bố đã bảo mẹ đi nghỉ ngơi rồi."
Ba bố con đóng cửa trò chuyện một lúc, hai chị em mới hiểu được trong người không được thoải mái chính là đang mang thai.
Khi Long Cẩm Vân sinh Giang Nguyên còn chưa tới hai mươi tuổi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi bảy tuổi. Trước đây hai vợ chồng vốn không có ý định sinh thêm, dù gì cả hai cũng đến tuổi trung niên rồi, nhưng lại mang thai ngoài ý muốn. Giang Chí Viễn không muốn vì sợ vợ sẽ cực khổ, nhưng bà lại muốn có con trai nên không chịu phá thai, rồi cứ thế kéo dài được ba tháng.
Chiều nay, hai vợ chồng đã đến bệnh viện siêu âm, rồi nhờ người kiểm tra giới tính của em bé thì biết là con trai.
Giang Chí Viễn vốn định tối nay sẽ công khai chuyện này, ai dè trong lúc ông đi mua rau, bà cụ lại gây khó dễ với vợ, ban nãy sau khi Giang Chí Viễn tiết lộ với bà cụ rằng vợ mình đang mang thai, mọi chuyện mới nhanh chóng chấm dứt.
Giang Nguyên và Giang Chí Viễn đang bận rộn trong phòng bếp, vẫn có thể nghe thấy bà cụ đang lớn tiếng ở bên ngoài.
"Con nhìn con xem, con cứ im im không nói ra thì làm sao mẹ biết được?"
"Được rồi, được rồi, con cứ nằm xuống đi."
"Con cũng không còn nhỏ nữa, thật là!"
"Haizzz!"
Giang Chí Viễn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nguyên liếc nhìn ông, dễ dàng phát hiện ra trong lòng ông đang rất vui.
"Nguyên Nguyên."
Giang Chí Viễn vẫn tiếp tục rửa rau, thu hồi suy nghĩ của mình rồi nói với cô: "Bà nội đã lớn tuổi rồi, cả đời bà luôn nói lôi thôi như thế, bố làm con trai không thể đối đầu một cách cứng rắn với bà được, nên quãng thời gian này, đã để con phải chịu ấm ức rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!