Chương 5: Ai có ý kiến gì thì đứng lên nói

Nghe đến đây, Giang Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ.

Cô không ngờ trông Lục Xuyên như thế mà thành tích lại rất tốt.

"Chúng ta ăn cơm thôi, bằng không lát nữa sẽ nguội mất."

Cơm niêu đã được mang lên nên cô nhắc nhở Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi vẫn đang cảm thán: "Mấy bạn gái cũ của Lục Xuyên đều ở trong trường chúng ta, ai bảo người ta vừa có tiền vừa học giỏi, nên nhà trường chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, không có thầy cô nào có thể quản được. Sau khi chị vào lớp có phát hiện ra anh ta đối đầu với thầy Âu Dương không?"

Giang Nguyên: "… Không."

Mặc dù cô ở trong lớp không được bao lâu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, thầy chủ nhiệm rất có năng lực khiến học sinh nghe lời.

Hai người ăn rất lâu, khi quay về gần đến cổng trường thì cánh tay của Giang Nguyên bỗng bị ai đó bóp chặt.

Cô khó hiểu quay đầu lại thì phát hiện Giang Thần Hi đang kéo cánh tay mình, mặt hơi ửng hồng khẽ nói: "Đằng sau đằng sau, Lục Xuyên và Giang Chung Dục đó! Á! Nhìn gần đẹp trai ghê!"

Nữ sinh trung học đang là độ tuổi si mê phim thần tượng.

Giang Nguyên hơi bất đắc dĩ, cũng không thể không thừa nhận hai người vừa đi lướt qua thật sự rất bắt mắt, nhất là Lục Xuyên đang bị vây quanh ở giữa.

Trong đám người, vóc dáng của anh là cao nhất.

Buổi trưa cuối tháng Tám, ánh nắng hơi chói mắt, đa số học sinh đều mặc quần áo màu nhạt, cũng chỉ có anh là mặc áo phông tay ngắn màu đen, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể chú ý đến gương mặt khí khái hào hùng và bắp tay rắn chắc kia…

Dáng vẻ lười nhác nhưng lại rất chói mắt, như thể anh là vật phát sáng trời sinh.Sau khi bước vào phòng học, Giang Nguyên vừa đi xuống từ trên bục đã cảm nhận có vài ánh mắt đang quan sát mình.

Sau đó là tiếng bàn tán dù đã cố ý nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của cô.

"Thật hay giả vậy?"

"Chính bọn họ đã nói thế mà."

"Chắc chắn là thật rồi, ai lại chuyển trường khi đang học lớp Mười hai cơ chứ?"

"Không biết cậu ấy đã phạm tội gì."

"…"

Cô giả vờ không nghe thấy rồi đi tới ngồi xuống chỗ của mình, chẳng mấy chốc cô đã cảm nhận được tiếng động ở bên cạnh.

Chử Hướng Đông liên tục đá vào chân ghế của Khương Nguyên, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới Giang Nguyên, nhưng cô lại phớt lờ rồi lấy cuốn sách trong ngăn bàn ra.

Ai dè một lúc sau, cánh tay phải của cô lại bị người khác chọc vào, nhưng lần này là đến từ phía sau.

Trong lòng Giang Nguyên hơi bực bội nên quay đầu lại.

Đập vào mắt cô không phải là gương mặt của Chử Hướng Đông mà là Lục Xuyên. Bây giờ vẫn chưa đến giờ vào tiết nên Lục Xuyên đang đeo tai nghe, rồi gối đầu lên cánh tay ngủ, anh bị tiếng động này đánh thức nên ngẩng mặt lên định mắng, ai dè lại bắt gặp vẻ mặt cau có của cô gái.

Con ngươi của cô màu đen, đôi mắt long lanh bị che khuất bởi hàng mi dài nên không thể nhìn thấy rõ cảm xúc. Nhưng đôi môi đang mím chặt kia đã hiện rõ cảm xúc kiềm chế không phát tiết ra bên ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau tầm một hai giây, rồi Lục Xuyên mắng Chử Hướng Đông: "Mày bị bệnh gì thế?"

"Cái đó…"

Chử Hướng Đông buồn bực nhìn anh rồi lại lườm Khương Nguyên, ánh mắt tỏ vẻ thúc giục.

Chử Hướng Đông hơi không tình nguyện nói: "Lúc ăn trưa tôi đã nói năng không suy nghĩ, bất cẩn nói chuyện của cậu, xin lỗi nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!