Chương 10: Dường như anh ta gặp gỡ cô là do trời định sẵn

Lúc gặp người đó ở cổng trường Trung học Dục Tài, trời cũng đổ cơn mưa.

Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ đó là ngày ba mươi tháng Tám năm ngoái, mùa hạ oi bức đổ một trận mưa to sảng khoái. Lục Viễn cầm cặp hồ sơ, che ô cán dài màu đen, sau khi bước xuống xe đã sải bước đi bộ vào trường. Nhưng mưa thật sự quá lớn kèm theo gió to tạt vào mặt khiến người khác không thể nào chống đỡ.

Từ nhỏ anh ta đã không thích trời mưa, trong lúc đang cau mày nhìn đôi giày da bị dính bùn thì chiếc ô trong tay bỗng bị gió cuốn đi.

Sau khi trưởng thành, anh ta hiếm khi chật vật như vậy, nên kẹp chặt cặp hồ sơ rồi vội vàng đuổi theo chiếc ô, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một cô gái.

Cách màn mưa mờ mịt, anh ta khóa chặt ánh mắt nhìn gương mặt của cô rồi thất thần trong giây lát. Có lẽ dù trôi qua bao nhiêu năm, anh ta cũng không thể nào quên được cảnh tượng đó. Hôm đó, trận mưa đó, Lục Viễn năm hai mươi mốt tuổi đã gặp Giang Nguyên mười sáu tuổi.

Cô mặc đồng phục màu trắng đỏ của trường Trung học Dục Tài, gương mặt trong sáng đơn thuần xinh đẹp.

"Ô của anh này!"

Cô đã đưa chiếc ô đó cho anh ta.

Nước mưa rơi xuống cánh tay đang vươn ra của cô, làm ướt áo sơ mi.

Anh ta còn chưa kịp cảm ơn, cô đã mỉm cười rồi nhấc chân bước vào cổng trường.

Anh ta nhìn balo mà cô đang đeo sau lưng, không khỏi bật cười nói: "Tố chất của học sinh trường này cũng rất tốt đó."

Cơn mưa rào cuối hạ đến rồi đi rất nhanh, bởi vì quần áo của anh ta đều đã bị ướt nên sau khi làm xong thủ tục, Lục Viễn không đi đến phòng học. Sáng hôm sau khi bước vào lớp, anh ta mới phát hiện, duyên phận thật kì diệu, nhanh như vậy đã gặp lại cô rồi.

Thời tiết sau khi trời mưa luôn dễ chịu, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ.

Anh ta đứng trên bục giảng, nghe cô giáo bên cạnh mỉm cười giới thiệu mình: "Đây là thầy Lục, là giáo viên thực tập môn Ngữ văn trong học kì này của lớp chúng ta, các em hãy chào đón thầy đi."

"Chào thầy Lục ạ!"

Cô đang ngồi dưới lớp, vỗ tay cùng các bạn xung quanh.

Chỗ ngồi của cô ở bên cạnh cửa sổ, nên ánh nắng bao trùm lên gương mặt của cô.

Dường như ông trời đã sắp đặt sẵn.

Hai lần gặp gỡ, cô đã lọt vào mắt của anh ta, rồi chiếm lấy trái tim của anh ta."Lục Viễn?"

Giọng nữ nghi hoặc vang lên, rồi cô ta khẽ đẩy ngực của anh ta, nhất thời kéo anh ta quay về hiện thực.

Sắc mặt của Lục Viễn mệt mỏi: "Bây giờ đã muộn lắm rồi, em mau về nghỉ sớm đi."

Khương Dao ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi mấp máy môi, một lúc sau cô ta ngoan ngoãn gật đầu: "Thôi được rồi, vậy hôm nay anh hãy nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

Lục Viễn mỉm cười, hơi cúi đầu, hôn lên trán của Khương Dao.

Vì có nụ hôn này nên Khương Dao mới thỏa mãn ngồi lên xe. Mắt thấy xe của cô ta đã biến mất sau khúc cua cuối đường, Lục Viễn mới xoay người quay vào nhà. Trong phòng khách, Trương Nhã Thấm đã vòng trở lại, nhìn thấy anh ta đến gần thì lên tiếng hỏi: "Con bé về rồi à?"

"Vâng ạ!"

Sau khi một người hỏi một người đáp, bầu không khí như bị đóng băng.

Trương Nhã Thấm thấy anh ta không vui thì ân cần hỏi han: "Con sao thế? Công việc không được thuận lợi à?"

"Chắc là vậy ạ."

Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bà ta, đột nhiên cười mỉa mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!