Chương 45: (Vô Đề)

Vui sướng khi gặp lại, kích động khi tận mắt thấy y còn đứng ở đó, tơ vương tràn ngập như con sóng ngất trời, từng trận từng trận thổi quét vào Chấn Nhân.

Nhưng khi thấy hành động của Tráng Quả, cơn sóng kích động lập tức kết băng, đập thẳng vào ngực hắn!

Ngực đau quá!

Chấn Nhân si ngốc nhìn Tráng Quả, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thànhánh mắt nhìn thẳng vào y. Hắn muốn nói, "Quả Quả, ta tới đón ngươi." Nhưng có thế nào cũng khôngnói nên lời.

"Lão đại, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm thật vất vả. Tráng Quả! Ngươi thật sự còn sống, thật tốt quá!" Một cơn gió từ ngoài điện quét vào đây, tiếp theo một thân người hiện ra, hóa ra là Ô Triểnđã tìm đượcđến đây.

Cảm thấy không khí không đúng, Ô Triển ngượng ngùng nói "Ách, Tráng Quả a, đã lâu không thấy… Ngươi có tốt không?"

"Ta… Tốt lắm, Hô đại cachăm sóc ta rất tốt, ta ở đây tốt lắm." Liên tiếp nói ba từ "tốt" Tráng Quả hình như là ở không để ý mình đang nói cái gì.

Ô Triển nhận raTráng Quảkhông bình thường. Tuy vẫn là gương mặt thành thật như trước, nhưng sao y lại không có chút thần thái nào của người đang sống như vậy? Vì sao ánh mắt bình thường của y luôn trong suốt, mà giờ lại hỗn độn mơ màng như thế? Như là đứa nhỏ mới sinh ra, dựa sát vào Hô Hàn Tà, như đang coi gã là người duy nhất có thể bảo vệ cho mình. Y đang sợ cái gì? Người luôn nơm nớp lo sợ, thần tình bi ai này là ai? Tráng Quả thật sự đâu rồi?

Trong lòng Ô Triểnhô to không ổn, quay đầu nhìn về phía người kia. Không xem còn đỡ, vừa thấy liền…

"Trời ạ! Lão đại, trong thời khắc mấu chốt này thỉnh ngươi tỉnh táo lại một chút đượckhông hả? Ngươi không phải tên Chấn Nhân sao? Sao không thể động đậy gì thế này?" Ô Triển nghĩ trong lòng.

(chấn trong Chấn Nhân nghĩa là dao động/rung động/ phấn chấn. Ta nghĩ tên của anh nghĩa là người luôn vui vẻ khoái hoạt. Ở đây Ô Triển dùng từ "chấn" không phải với nghĩa nguyên bản mà là nghĩa "rung động")

"Khụ khụ…" Ô Triển đang chuẩn bị mở miệng đánh vỡ cục diện, Chấn Nhânvốn đang ngẩn người bỗng nhiên nói chuyện.

"Quả Quả, lại đây, đến bên cạnh ta này. Sẽ không có ai làm tổn thương ngươi nữa đâu, tin tưởng ta…"

Đi bước tới gần Tráng Quả, trong mắt Chấn Nhân căn bản là không có sự tồn tại củaHô Hàn Tà!

"Ta đã giết hết tất cả những kẻ dám khi dễ ngươi rồi! Về sau bọn chúng sẽ không dám đến quấy rầy ngươi nữa đâu. Quả Quả, lại đây, vì sao lại không đến? Ngươi có còn cần ta nữa không? Ngươi lại không cần ta nữa sao?" Chấn Nhân vươn tay.

Tráng Quả không biết vì sao lại ôm lấy bả vaiHô Hàn Tà, sợ hãi nhìn Chấn Nhân tới gần.

Tráng Quảhối hận. Có lẽ mình không nên chạy đến đây, Hô đại ca nói đúng, Chấn Nhân đúng là muốn mang y về, sau đó sẽ để những người khác đến vũ nhục mình lần nữa.

"Vì sao hắn lại cư xử với ta như vậy? Ta đã làm sai cái gì? Ta không muốn trở về với hắn nữa, không muốn giống như một nam sủng thấp hèn nữa, để hắn muốn làm gì thì làm nữa. Không bao giờ… tin hắn nữa! Hắn chỉ biết lừa gạt ta, làm ta cam tâm tình nguyện mở chân ra hầu hạ hắn, để mỗi người đều xem thường ta, để mỗi người đều cười nhạo ta, mỗi người đều… nhìn ta như vậy."

Tráng Quả nhớ lại dân chúng trên đường đã chỉ trỏ mình thế nào, người Tiêu phủ châm chọc mình ra sao, ngôn ngữ của An Bình công chúa… Trong đầu y lại hiện lên ánh mắt khinh bỉ của họ…

"Đừng nói ta như vậy, đừng nhìn ta như vậy… Đừng nói ta như vậy, đừng nhìn ta như vậy…!" Tráng Quả không biết mình đã ôm lấy đầu điên cuồng gào thét, dường như y không còn biết mình đang ở đâu nữa, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại, "Đừng nhìn ta như vậy…"

Hô Hàn Tàôm chặt lấy Tráng Quả, lo lắng hô to "Tráng Quả, Tráng Quả! Nhìn ta, nhìn ta! Không có việc gì, đã không có việc gì nữa rồi! Bây giờ ngươi đang ở đại mạc, ở trong cung của Hô Hàn Tà ta, sẽ không ai làm ngươi bị thương nữa, không ai nữa cả! Tráng Quả, không sao nữa rồi…" Gã như đã quen với hành vi này củaTráng Quả, thuần thục an ủi.

Thấy Tráng Quả biến thành như thế, lòng Chấn Nhân đau như đao cắt. Lại thấy Hô Hàn Tàkéo Quả Quả vào ***g ngực an ủi, hai mắt hắn sớm trở nên đỏ bừng!

"Quả Quả là của ta! Không cho ngươi đụng vào y! Quả Quả là của ta!"

Liều lĩnh, Chấn Nhân một chưởng đánh về phía Hô Hàn Tà, làm gã lảo đảo lui về sau, bất giác buông lỏng Tráng Quả đang ôm trong tay. Chấn Nhân thuận thế đoạt lạiQuả Quả, kéo mạnh y vào ***g ngực

"A, Quả Quả của ta…"Nước mắt Chấn Nhânđã sớm tẩm ướt hai gò má. Chớ nói nam nhi không chảy lệ, chẳng qua là chưa đến lúc đau lòng mà thôi!

Nhưng không để Chấn Nhân có thời gian cởi bỏ tâm tình, Tráng Quả bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa.

"Đừng chạm vào ta, đừng ôm lấy ta, ngươi sẽ chỉ làm ta biến thành người không biết hổ thẹn nhất trên đời này! Không, ta không muốn biến thành như vậy!"…

Nhưng y càng vùng vẫy, Chấn Nhân cũng càng ôm chặt.

Hô Hàn Tà muốn ra tay ngăn cản, lại bị Ô Triển ngăn lại.

Đột nhiên, Chấn Nhân"A!" một tiếng, há miệng phun ra máu tươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!