Hạ tham tướng khẩn trương ngưng thần nhìn chăm chú địch doanh phía Tây, cả nháy mắt một cái cũng không dám.
Mồ hôi theo thái dương gã chậm rãi chảy xuống, ngay khi mồ hôi sắp sửa rơi vào mắt, chợt thấy gã vung mạnh tay lên, ba nghìn hỏa tiễn nhất tề bắn ra, lại lặp lại hai lần nữa, Hạ tham tướng liền thổi kèn lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui.
Lúc này, doanh trướng hừng hực lửa làm đại quân Hung Nô bừng tỉnh, lập tức rơi vào hỗn loạn. Rối loạn qua đi, một người phân công quản lý, một phần cứu hỏa bảo vệ lương doanh, một phần khác bị phái đi truy kích địch; tất cả đều ngay ngắn trật tự, xem ra trong doanh hẳn là có một đại tướng thao lược tọa trấn.
Chấn NhâncùngTráng Quả đang thừa dịp hỗn loạn lui ra bên ngoài. Không biết khi nào, bọn họ đã đổi mặc quân phục Hung Nô, xen lẫn giữa đám quân Hung Nôtruy kích địch, đi theo sau tướng lĩnh đối phương.
Ra khỏi quân doanh, thấy bốn phía đã không còn bóng dáng ba nghìn tinh binh đâu cả, Chấn Nhân cảm thấy rất vừa lòng. Hạ tham tướng này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là nhân tài lãnh binh a.
"Phí An, điều năm nghìn tinh binh theo ta truy địch, những người khác quay về quân doanh đợi lệnh." Cưỡi trên tuấn mã, đại tướng Hung Nô dùng tộc ngữ (aka tiếng mẹ đẻ) phân phó với tướng lĩnh phía sau.
"Vâng, Phí An lĩnh mệnh."
"Chậm đã! Tả Hiền vương, nếu đây là kế dụ địch của đối phương thì sao? Thỉnh Tả Hiền vươngnghĩ lại. Hiện tại nếu không thấy tung tích của địch, đầu tiên phải là dập xong đại hỏa trong doanh, kiểm tra lương thảo hao tổn, lập tức thỉnh cầu Thiền Vu tiếp tế lương thảo mới là thượng sách." Tướng lĩnh bên cạnhTả Hiền vương khuyên bảo.
"Hừ Cốc Lễ vương, sao ngươi luôn phản đối chuyện bổn vương làm thế? Nói phải truy địch cũng là ngươi, bây giờ lại nói không truy nữa cũng là ngươi; rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Xem ra, Tả Hiền vương như là bất hòa với Cốc Lễ vương.
Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, Cốc Lễ vươngHô Hàn Tàkiên nhẫn giải thích, "Lúc ấy bổn vương nói truy địch, chỉ là vì phòng ngừa địch nhân ở trong doanh quấy rối, đồng thời cũng có ý cảnh báo đối phương, không thật sự có ý muốn truy địch. Bây giờ ta mới ra khỏi doanh đã không thấy bóng dáng địch quân, có thể thấy đối phương đã có sách lược; nếu tùy tiện tiến sâu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hơn nữa địch nhân hỏa thiêu lương thảo doanh còn chưa phát hiện, nếu chúng vẫn lưu lại trong doanh chẳng phải đại sự không ổn hay sao! Cho nên thỉnh Tả vương nghĩ lại, lập tức quay về doanh điểm danh tướng sĩ, kiểm tra thương vong, phòng ngừa có thám tử địch quân lẫn vào."
"Ngươi nói thẳng là ngươi rất sợchết là được! Thật không biết Thiền Vu làm gì mà lại đưa ngươi ngồi lên vị trí Cốc Lễ vương! Phí An, nam nghìn tinh binh chọn được chưa? Chọn được rồi thì cùng đi với bổn vương."
"Vâng!" Tướng lĩnh gọi là Phí An bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Cốc Lễ vương. Cái này mà không hiểu, không phải là làm cho bao nhiêu người đi chịu chết sao?
"Tả Hiền vương! Ngài là đại soái trong quân, không thể dễ dàng ly doanh(rời khỏi quân doanh), để bổn vương truy địch đi! Nếu bình minh bổn vương chưa về, thỉnh Tả Hiền vương tốc báo cho Thiền Vu, thỉnh ngài chi viện!" Hô Hàn Tà đành phải nói như thế. Dù sao đối phương cũng là đại soái chính thức do Thiền Vu sở phong trong quân, nếu đại soái có gì bất trắctrước khi quyết chiến, đối với sĩ khí hay quân tâm không thể nghi ngờ là có ảnh hưởng rất lớn.
"Hừ! Ngươi sớm nói như vậy không phải được rồi sao…" Rốt cuộc đợi được lời ấy của đối phương, Tả Hiền vươngkhông vờ vĩnh nữa, nhưng cũng cố đưa đẩy một hồi rồi mới đồng ý để Cốc Lễ vương truy địch.
Tả Hiền vương này sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này đương nhiên cũng không phải người si ngốc. Hắn cố ý vội vã truy địch, chẳng qua chỉ là vì muốn bức Cốc Lễ vương mở miệng khuyên can, tiến tới thỉnh cầu cho gã được tự đi truy địch; về phần tại sao hắn lại làm như vậy, đơn giản là vì muốn thay thế địa vị của Thiền Vu sau này thôi.
Cốc Lễ vươngnày nếu ấn theo huyết mạch mà nói, chính là đệ đệ của Thiền VuMạo Đôn, hơn nữa thê tử của Thiền Vu lại có quan hệ huyết thống với Cốc Lễ vương, đồng thời gã cũng có uy vọng rất lớn trong tộc nhân Hung Nô, nếu Thiền Vu có chuyện gì xảy ra, như vậy không cần phải nói, ngôi vị của Thiền Vu tiếp theo đương nhiên là rơi xuống đầu Cốc Lễ vương.
Đối với Tả Hiền vương luôn như hổ đói rình mồi với ngôi vị Thiền Vu mà nói, thật sự là một uy hiếp không thể không trừ, nhưng vẫn không có cơ hội, mà bây giờ vất vả lắm mới có lý do quang minh chính đại như thế, có thể cho gã đi chịu chết, đương nhiên Tả Hiền vương sao có thể buông tha cơ hội này được chứ.
…
Chấn Nhân âm thầm chú ý đoạn đối thoại của hai người, lộ ra một nụ cười lạnh, nghĩ"Ta còn lo đại chiến ngày mai có khó giải quyết hay không, không ngờ các ngươi lại đẩy tương lai tươi đẹp vào tử lộ. Nếu là người trong tộc muốn cho Cốc Lễ vương của chính mình chịu chết, ta cũng không thể cô phụ tâm ý của các ngươi a. Tất cho Hô Hàn Tà ngươi có đến mà không có về!"
Bởi vì Tiêu vương là võ tướng, từ nhỏ đã thỉnh người dạy Chấn Nhân học ngôn ngữ của man tộc, coi như là chuẩn bị cho sau này, cho nên hắn có thể nghe được hai người kia đang nói cái gì.
Trong tháng năm tối đen này, dưới sự che dấu của từng cơn bão cát đầy trời, Chấn NhâncùngTráng Quảrời khỏiquân đội Hung Nô, hướng về phía cồn cát cách đó hai dặm, nơi ẩn núp mà Chấn Vũ vàChấn Namđã dẫn dắt một ngàn tinh binh cấp tốc chạy tới. Chấn Nhân muốn để bọn họ hảo hảo mà chuẩn bị. Hắn không muốn bỏ qua cho bất cứ tên tinh binh nào do Hô Hàn Tà dẫn dắt.
Ra ám hiệu, hội hợpChấn Vũ, Chấn Nam, Chấn Nhânthay đổi một chút bố trí khi trước. Một nhìn đối năm nghìn, đương nhiên là cần mưu kế sáng suốt mới có thể thủ thắng.
…
Không đến một nén nhang, Hô Hàn Tà suất lĩnh năm nghìn tinh binh tiếp cận. Đột nhiên phần quân phía sau hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, xem ra là đống bẫy rập do Chấn Nhân thiết kế đã có tác dụng, vội vàng tránh khỏi đống bẫy kia. Nếu không phải vì tối nay đặc biệt thì chỉ sợ đã bịHô Hàn Tàtránh được.
Được bóng đêm che dấu, Chấn Nhân suất lĩnh một ngàn quân rải rác ở bốn phía cồn cát, thình lình bắn loạn tiễn vào quân Hung Nô. Làm cho năm nghìn tinh binh của đối phương giảm mất một phần ba; nhưng rất nhanh, Hô Hàn Tà đã trấn định được, lệnh đội quân dựng thẳng tấm chắn kết thành viên trận.
Chấn Nhân đương nhiên sẽ không chờ gã bố trận hoàn hảo, lập tức thúc ngựa xông lên trước. Bắt giặc trước bắt vua!
Tráng Quả thấy hắn xông ra ngoài, liền nhanh chóng theo sau, vọt vào chỗ trống trong viên trận chưa kịp vây lại. Chấn Vũ, Chấn Namsuất lĩnh binh chúng, theo chiến thuật cổn địa đã luyện tập nhiều ngày nay, chuyên chém vào chân ngựa, đợi cho đám người ngã xuống liền một đao chém xuống, chấm dứt sinh mệnh.
Hô Hàn Tàvừa ra lệnh cho thủ hạ bày trận, ngàn vạn lần chớ để trận tuyến tự loạn, vừa lui dần về phía sau. Nhưng không đợi gã thấy rõ địa hình xung quanh, nghĩ ra kế sách, đã bị Chấn Nhân phi thân tới chặn đứng, hai người một trên ngựa một dưới ngựa, lập tức chém giết nhau.
Tráng Quả tuy đãthâm nhập vàođịch doanh, nhưng vốn trời sinh tính tình hồn hậu, cho dù biết rõ là địch nhân cũng không nhẫn tâm hạ thủ, chỉ làm đối phương bị thương hoặc điểm huyệt, làm đối phương không thể chiến đấu nữa là được. Nhưng cái này ngược lại rất tiện lợi cho đám người đang lăn lộn trên mặt đất với chinh bắc quân, không cần biết đối phương có thể động hay không, chỉ cần còn một hơi là một đao bổ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!