Chương 32: (Vô Đề)

Chấn Nhân đang trên đường đến doanh trướng chuyên dụng của tướng quân cùng Tráng Quả, vừa đi vừa nói cho y biết, Ô Triển và mấy vị tướng lãnh gặp y vừa nãy đều là thế lực mà bốn, năm năm nay hắn bồi dưỡng bên ngoài, đến hai năm gần đây mới được hắn tung vào triều đình để âm thầm giúp đỡ hắn, đều là những người đáng tin cậy.

Nghe Chấn Nhân nói thế, ánh mắt Tráng QuảnhìnÔ Triểnvà mấy người kia cũng tự nhiên mang thêm vài phần thân thiết. Chờ đến khi đi vào đại trướng, sắp xếp xong hành lý, Tráng Quảnói vớiChấn Nhânmình muốn đi thăm hỏi hai huynh đệ Chấn Nam, Chấn Vũ đã lâu ngày không gặp, lại bị Chấn Nhân gọi lại.

"Ngươi không cần đi thăm hỏi bọn nó đâu. Chờ chút nữa, vài vị tướng lĩnh khác lại đây họp, khi đó Chấn VũvàChấn Nam cũng sẽ đến đây. Đến lúc đó, ngươi nói chuyện với chúng nó là được, tiện thể bảo chúng mang ngươi đến phụ cận làm quen với địa hình một chút. Bây giờ ngươi lại đây, giúp ta đổi quân phục đã." Nói xong, bắt đầu cởi ngoại sam của mình.

Tráng Quả theo lời đi ra phía trước, giúp hắn cầm tướng quân phục, mở tay áo, để hắn tiện khoác vào.

Chấn Nhânvừa mặc áo vừa cười, nói với y "Ngươi xem, chỉ là một cái ngoại bào này mà đã phiền toái thế này rồi, chờ đến khi đánh giặc là phải mặc khôi giáp của tướng quân, lúc ấy mới nặng nề a! Ngay cả giày và xà cạp cũng đều phải theo quy định. Đến lúc đó lại phải phiền ngươi mang giày giúp ta, một mình ta không cách nào đối phó được."

"Đó là đương nhiên, ta là cận tùy (người hầu), việc này chính là việc ta phải làm, không cần phải nói cái gì phiền ta." Tráng Quả giúp hắn thắt đai lưng nói.

Chấn Nhân mất hứng, "Quả Quả, ta nói ngươi giúp ta, không phải bởi vì ngươi là cận tùy của ta, mà bởi vì ngươi là lão bà của ta! Giống như thê tử giúp trượng phu của mình ấy!"

"A, nhưng ta không phải lão bà của ngươi a."Tráng Quả thành thật nói.

"Ngươi! Ta nói giống như… Quên đi, chờ sau khi tất cả việc này kết thúc, ta sẽ bái đường với ngươi, miễn cho ngươi lại lấy mấy thứ này ra lấp miệng ta. Thật là! Sao nói với ngươi nhiều như vậy mà ngươi vẫn không hiểu được lòng ta a!" Chấn Nhânlớn tiếng nói câu trước, những câu sau lại nhỏ giọng thầm thì.

Chấn Nhân nói giỡn, Tráng Quả không quá để ý. Dù sao với y mà nói, dù là cận tùy cũng được, mà có là thê tử như lời Chấn Nhân nói cũng chả sao, chuyện y phải làm đều như nhau cả thôi.

"Tướng quân, mạt tướng Ô Triển chờ cầu kiến." Ngoài trướng vang lênthanh âm của giám quân Ô Triển.

Lược chỉnh quần áo, Chấn NhânnhìnTráng Quả ý bảo, Tráng Quả hiểu ý, nói với bên ngoài, "Chư vị tướng lãnh thỉnh. Tướng quân đã ở trong trướng chờ."

Thanh âm chưa dứt, Ô Triểnvà những người khác vén màn trướng đi vào bên trong.

Chào theo nghi thức quân đội xong, mọi người lại một lần nữa chính thức bái kiếnchinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân lần này –Tiêu Chấn Nhân.

Bái kiến xong, nhàn thoại một câu cũng không, Chấn Nhân lập tức phất tay lệnh Ô Triển mở ra quân sự đồ(bản đồ quân sự), chuẩn bị xem xét tình trạng bố trí quân sự của song phương, cùng thảo luận phương án tác chiến sau này; bởi đây là lần đầu tiên nên càng thêm thận trọng.

Sắc mặt nghiêm chỉnh, Ô Triển đi đến trước mộc án trong trướng, bày ra quân sự đồ; đồng thời theo chỉ thị của Chấn Nhân, bắt đầu giải thích với mọi người tình hình chiến đấu mới nhất.

Chấn Namhỏi nhiều nhất, nhưng các tướng lĩnh không có vẻ phiền chán, đều cẩn thận giải thích.

Hiện tại các tướng lĩnh ở đây đều là người của Chấn Nhân, đều có cùng đặc điểm: tuổi trẻ, không có chút kinh nghiệm quân sự nào. Bởi mọi người đều biết chỗ thiếu hụt của mình nên không dám khinh thị bất cứ một vấn đề nhỏ nào. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng có ưu điểm rất lớn: đó là đồng tâm hiệp lực! Đã không cố ý tìm phiền toái, âm thầm dẫn dắt người khác, thảo luận quyết liệt nhưng lại luôn thuận lợi tiến hành.

Các tướng lĩnh tựa hồ sớm quen với sự lạnh lùng của Chấn Nhân, không chút bị ảnh hưởng, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, không có chút ý che giấu đùn đẩy. Chấn Nhân cũng không chuyên quyền độc đoán, ngược lại, hắn cẩn thận lắng nghe mọi người thảo luận, tùy thời tùy chỗ đưa ra ưu khuyết điểm.

Bất tri bất giác, thời gian như nước chảy. Tráng Quảvẫn không mở miệng xen vào, chỉ là im lặng lắng nghe.

Thỉnh thoảng lại từ phía sau Chấn Nhân đi ra, rót thêm trà cho mọi người. Rốt cuộc, khi trăng treo đầu núi, kế hoạch chiến đấu bước đầu được quyết định.

Mới vừa khép lại quân sự đồ, chỉ thấy Ô Triểnduỗi người ra, nói với Chấn Nhân, "Tướng quân, có thể ăn cơmchưa? Mạt tướng mau đói chết rồi!"

Chau mày, Chấn Nhânnói "Sao vậy, các ngươi chuẩn bị ở trong này ăn cơm?"

"Đó là đương nhiên! Hắc hắc, ta đã sớm báo với các huynh đệ ở trù phòng (nhà bếp), đêm nay tướng quân tới, để bọn họ sửa soạn một bàn đồ ăn, xem như là tiệc tiếp đón tướng quân. Chỉ cần tướng quân ngươi truyền lệnh xuống là đồ ăn có thể đưa lên."

"Đúng a, người ở trù phòng nếu nghe là tướng quân muốn ăn, tốt xấu gì cũng sẽ đưa ít đồ ngon đến đây a." Vẻ mặt Chấn Nam mong đợi nói.

"Nói cách khác, các ngươi muốn lấy lý do thiết tiệc chào đón ta mà ăn một trận a." Chấn Nhân nheo mắt.

"Ai nha nha, tướng quân đại nhân vĩ đại của ta a, ngươi cũng không biết, cơm ở đây thực con mẹ nó không phải cho người ăn a! Không thừa dịp đại nhân ngươi tới đây, lần sau muốn ăn một bữa ngon thế này chắc phải chờ đến khi đại thắng quay về kinh a! Coi như ngươi thương cho đám thuộc hạ trung thành tận tâm này một chút đượckhông? Nhanh lên truyền lệnh cho trù phòngđưa cơm đến đi, mạt tướng đã để bụng rỗng từ giữa ngọ đến giờ rồi đó."

"Ta cũng vậy. Hắc hắc!" Tướng lĩnh tên Trịnh Kiến Hoa cũng gật gật đầu, ngượng ngùng nói.

Tráng Quả không khỏi tò mò — bình thường cơm ở đây khó ăn như vậy thật sao?

Chấn Nhân bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh trù phòngđưa cơm đến doanh trướng tướng quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!