Chương 23: (Vô Đề)

Tiêu Chấn Nhân nhìn thư không dưới mười lần, rồi im lặng chậm rãitỉ mỉ gấp nó thành hình vuông nhỏ, bỏ vào hà bao luôn mang theo bên mình, sau đó đem phong thư đến trước ngọn đèn, chuyên chú nhìn nó cháy sạch không còn gì cả dưới ngọn lửa.

Cuối cùng, hắn bắt đầu nhìn quanh căn phòng mà Tráng Quả đã ở mười một năm, gần như từ khi y ở đây đến nay vẫn không có gì thay đổi.

Mang tất cả thu vào đáy mắt, hắn chậm rãi rời khỏi căn phòng quạnh quẽ này, khép cửa rồi khóa lại, từ cầu thang bên sườn lên lầu hai.

Hắn tự nói với mình — ngươi cần nghỉ ngơi.

Đẩy cửa phòng mình ra, đi đến bên giường cởi áo khoác, nằm lên giường, hai tay đan trước ngực, trong tay nắm chặt lấy cái hà bao được coi như bảo bối kia, nhắm mắt lại, ép buộc mình phải đi vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau, Tiêu Chấn Nhân nhập vào đoàn người thượng triều. Hoàng luật của Đại Á ghi rõ, quan viên chấp pháp thì trừ Đại lý khanh ra, những người cần xử án đều được miễn lâm triều. Khó có dịp Tiêu Chấn Nhân xuất hiện, làm cho Tiêu vương lắp bắp kinh hãi. Rất nhanh, ông đã đoán được sẽ có biến cố gì đó phát sinh trên người nhi tử mình.

Quả nhiên, đương triều Chính Hoàng lệnh choTiêu Chấn Nhân xuất chinh bình định HungNôphương bắc, phong làm chính nhất phẩm chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân, chưởng lĩnh ba mươi vạn quân. Đồng thời, lệnh cho Tiêu vương chuyển mười lăm vạn binh tới trướng hạ (dưới trướng/ quân nằm trong tay) chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân, trợ chiến huống(giúp đỡ trong chiến tranh). Lại phong cho Ô Triển thành nhị phẩm hộ quốc tướng quân, làm chức vụ giám quân. Những người khác là do Tiêu Chấn Nhân và Ô Triển đề cử, được Chính Hoàng phong chức trên chính điện. Tiêu Chấn Nhân lại tấu, xin cho Hình bộ thị lang Trương Dự tiếp nhận chức vị Hình bộ thượng thư của mình, đã đượcchuẩn tấu.

Sau khi trong điện hô to ba lần "vạn tuế, thánh thượng anh minh", Chính Hoàng lại lệnh thái giám tuyên đọc tại chỗ sinh tử trạng mà Tiêu Chấn Nhân đã lập khi chinh bắc lần này. Trong trạng ghi rõ: thành còn người còn, thành thất nhân vong(thành mất người chết). Nói cách khác, Chính Hoàng chiêu cáo thiên hạ, lần này Tiêu Chấn Nhân nếu không lập quân công, quay về chỉ có thiên lao Đại Á hoàng triều chờ đợi.

Tiêu Chấn Nhân chinh bắc chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Thoát khỏi lời chúc mừng và lo lắng của văn võ bá quan, Tiêu vươngTiêu Trì Viễn cùng nhi tửTiêu Chấn Nhân trở lại Tiêu phủ.

"Vì sao không nói chyện này với bổn vương trước? Ngươi có biết ngươi lập sinh tử trạng kia nghiêm trọng đến thế nào không?" Tiêu vươngtrầm giọng hỏi nhi tử, ông phát hiện ra rằng càng ngày mình càng không có cách nào để khống chế nó nữa.

"Cắt đường lui! Nếu không làm như vậy, Chính Hoàng tuyệt đối sẽ không cho người Tiêu gia chấp chưởng binh quyền lần nữa Về phần tại sao không nói với ngài trước, bởi vì nếu làm ngài thất vọng sẽ không tốt lắm. Huống chi, nếu để người ta biết Tiêu vương cũng nhúng tay vào, chỉ sợ không có ai dám tiến cử hài nhi với Chính Hoàng."

Tiêu Chấn Nhân lệnh cho nô bộc mang trà vào.

"Phụ vương, với lòng nghi ngờ củaChính Hoàng, không phải chỉ cần lập sinh tử trạng là có thể cho Tiêu phủ ta nắm binh quyền. Mà phải có vài vị đại nhân nói không ít lời haytrước mặt Chính Hoàng, thánh tâm an ổn rồi mới có hôm nay."

"Úc? Ngươi dùng thủ đoạn gì mà lung lạc đượcbọn họ?" Tiêu vương ngẫm lại cũng có đạo lý. Chính Hoàng sợ nhất chính là để mình nắm binh quyền lần nữa. Giờ có nhi tử thay thế, còn lập sinh tử trạng Thánh Thượng mới có thể lơi lỏng cảnh giác. Nghĩ thông suốtđạo lý này, ông bắt đầu thấy hứng thú với thủ đoạn mà Chấn Nhândùng để lung lạc đại thần.

"Đương nhiên là tuân theo lời chỉ dạy của phụ vương, đánh trúng điểm yếu của họ thôi." Tiêu Chấn Nhânthản nhiên nói, "Người cống hiến sức lực lớn nhất trong đó là Diêu đại nhân, ngài ấy khá chú ý đến Ngọc Cầm ở đông ốc, mà hài nhi đã đáp ứng ngài ấy, sau khi sự thành thì sẽ để ngài ấy đến đây nghênh thú (cưới vợ)."

"Ngọc Cầm? Bổn vương còn tưởng ngươi thu nàng vào phòng rồi."

"Ai, hài nhi vốn cũng muốn thế. Nhưng ngẫm lại xem, mọi sự vẫn phải lấy đại sự Tiêu phủ làm trọng, Tiêu Ngọc Cầm nếu đã là người trong Tiêu phủ ta thì đương nhiên cũng phải vì Tiêu phủ mà cống hiến một chút sức lực chứ. Ngài nói có đúng không, phụ vương?" Tiêu Chấn Nhân bưng trà thơm được hạ nhân dâng lên, nhấp nhấp môi.

"Cũng đúng. Nhưng Diêu đại nhân này đã gần năm mươi rồi, lại đã có chính thê, hơn nữa còn nghe nói chính thê này đố kị khá nặng; Ngọc Cầm gả đến đây có phải đã ủy khuất nó quá không?" Tiêu vương khó có lúc suy nghĩ vì chất nữ của mình.

"Lớn tuổi mới tốt chứ, như vậy mới yêu thương Ngọc Cầm được. Về phần Diêu phu nhân thì khỏi lo, tính tình nàng có đố kị thế nào đi nữa cũng khôngdễ dàng dám đụng đến người trong Tiêu phủ ta đâu." Tiêu Chấn Nhân cười thầm. Ta chọncả nửa ngày mới chọn được Diêu đại nhân có người vợ hung dữ độc địa như vậy. Cho dù vị Diêu phu nhân này có không dám động đến tiểu thư Tiêu phủ đi nữa nhưng cũng không có nghĩa là nàng không dám động đến tức phụ Diêu gia.

(ý là Tiêu Ngọc Cầm giờ là người Tiêu phủ, nhưng sau khi lấy Diêu đại nhân thì sẽ là con dâu/vợ lẽ Diêu gia. Diêu phu nhân này không dám động đến Tiêu phủ nhưng chưa chắc đã không gây khó dễ cho Ngọc Cầm khi đã được gả đến Diêu gia)

Vẻ mặt bi thương, Tiêu Chấn Nhân lại nói, "Phụ vương, ngài cũng biết tình cảm của Ngọc Cầm đối với hài nhi, mà hài nhi cũng không nguyện ý để nàng ra ngoài. Nhưng ai bảo Diêu đại nhân nhìn trúng nàng chứ, vì tương lai của Tiêu phủ ta, hài nhi cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích thôi. Ai, thật không biết phải mở miệng với Ngọc Cầmthế nào. Nếu nàng vì vậy mà hận hài nhi, nói bậy gì đó trước mặt Diêu đại nhân cũng không phải không thể.

Chỉ sợ Diêu đại nhân hiểu lầm gì đó, ở trước mặt hoàng thượng…"

"Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, bổn vương sẽ truyền lệnh đến đông ốc, nói là chủ ý của ta, để nàng chuẩn bị xuất giá. Nhưng làm thiếp thì có phải đã đánh mất mặt mũi Tiêu phủ ta hay không?" Tiêu vươnghỏi thẳng.

"Nói cũng đúng, vậy thì thỉnh phụ vương nói với Diêu đại nhân một tiếng, để ngài ấy phế địa vị của phu nhân trong nhà đi, tặng cho Ngọc Cầm là được rồi. Nếu là lời phụ thân, Diêu đại nhân chắc cũng khôngđến nỗi khôngnể mặt mũi phụ vương đâu."

Diêu phu nhân, ngươi hận đi, càng hận càng tốt.

Tiêu Chấn Nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nữ nhân tênTiêu Ngọc Cầm kia. Cứ nghĩ đến chuyện vì nàng ta mà Quả Quả của hắn bây giờ mới không cần hắn… Hắn liền hận không thể… bóp chết nữ nhân này!

"Ân, vậy cứ thế đi. Nếu chỉ làm nhị phòng (vợ bé/thiếp) thì quá mất mặt cho Tiêu phủ ta rồi. Ngươi đâu, truyền lời cho bổn vương, nói Trì Hiếu và nữ nhân ông ấy ở đông ốc lại đây, nói bổn vương có chuyện quan trọng cần thông báo." Tiêu vươnglệnh cho hạ nhân truyền Tiêu Ngọc Cầm tới.

"Vậy thì, phụ vương, con không nên ở đây nữa, xin được cáo luitrước." Tiêu Chấn Nhân khom người thi lễ.

"Ân, ngày mai bổn vương liền đi tìm Diêu đại nhân nói, để hắn chuẩn bị tốt cho việc nghênh thú." Tiêu vương cho phépTiêu Chấn Nhân cáo lui. Ông cũng hiểu liên nhân (hôn nhân) là cách làm không tồi, huống chi nàng ta cũng không phải nữ nhân thân sinh (con gái ruột) của ông, nếu không thì đã sớm đưa vào hoàng cung rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!