Chương 29: Vương gia ngươi không đúng

Diệp Vân Đình nhìn theo thân ảnh hoàng đế tức đến nổ phổi, chờ người đi xa mới nín cười nhẹ giọng nói: "Vương gia chọc giận người quá chừng."

Vĩnh An vương bất kể là vũ đao lộng thương hay là đùa bỡn môi lưỡi, đều không rơi xuống hạ phong chút nào. Nhìn dáng vẻ kia của hoàng đế, sợ là chưa qua ba, năm ngày l chưa tiêu được khí.

Lý Phượng Kỳ sách một tiếng, không đồng ý nói: "Ta chỉ nói vài câu lời thật, là hắn không thích nghe mà thôi. Hắn từ nhỏ đã như vậy."

Từ sau khi Lý Tung đăng cơ, hắn vì để gã ngồi vững vàng trên cái long ỷ này mà thực sự mất không ít tâm tư. Lý Tung bởi vì từ nhỏ từng trải, tâm tư mẫn cảm, giữa hai người lại thêm một tầng quan hệ quân thần, hắn trần thuật hiến kế luôn phải cẩn thận châm chước ngôn từ, để ý đến tâm tình của gã.

Nhưng bây giờ không cần nữa.

Lý Phượng Kỳ thở dài một tiếng. Huynh đệ bọn họ chung quy vẫn phải đi lên con đường của tiền nhân, không thể ngoại lệ. Thái tử bỏ mình, Lý Tung đăng cơ, ngày hôm đó hắn cũng đã từng nghĩ qua, nhưng hắn quá mức tự phụ, luôn cảm thấy bằng thủ đoạn của mình sẽ không đi tới mức kia, nhưng đến cùng là hắn đánh giá lòng người quá cao.

Thời điểm Lý Tung động thủ, có lẽ vẫn còn một tia tình nghĩa huynh đệ với hắn, nhưng đến cùng vẫn là bại bởi ngôi vị hoàng đế quyền thế.

Gã không tin hắn.

"Chúng ta về thôi." Sự tình đã thành như vậy, nghĩ nhiều cũng vô dụng, Lý Phượng Kỳ vỗ vỗ cánh tay Diệp Vân Đình nói.

"Vậy con sói kia thì sao?" Diệp Vân Đình gõ gõ lang vương trong lồng, ánh mắt có chút chần chờ.

Lang vương thắng thảm, lúc này đang nằm úp sấp trong lồng thoi thóp, tuy rằng tứ chi vẫn đang cật lực giãy dụa, nhưng thủy chung không đứng lên nổi nữa. Nó ngã trên mặt đất, bụng yếu ớt phập phồng, đôi con ngươi không cam lòng trợn to, từ đầu đến cuối không hề nhắm lại.

Nhưng Lý Tung đã định kết cục cho nó.

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ đảo qua lang vương, lại nhìn biểu tình trên mặt Diệp Vân Đình, lông mày khẽ nhếch: "Ngươi muốn cứu nó?"

Diệp Vân Đình có chút thẹn thùng: "Chẳng qua là cảm thấy nó rất cố gắng muốn sống."

Bản thân y đã chết qua một lần, sau khi sống lại mục tiêu cũng là nỗ lực sống tiếp, nhìn thấy lang vương cũng nỗ lực muốn sống sót, khó tránh khỏi cảm thấy không đành lòng.

"Vậy liền mang về đi." Lý Phượng Kỳ nói: "Đây là sói hoang bên ngoài, cực kỳ ngoan cường. Nói không chừng còn có thể cứu."

Dứt lời dặn dò nội thị đang tới gần lồng thú: "Đưa cả sói cả lồng đến Vương phủ đi."

Nội thị chần chờ nhìn về phía Thôi Hi, không lập tức động thủ.

Thôi Hi thấy thế cười điều đình nói: "Trước sau gì da lông con sói này đã ban cho Vương gia, Vương gia muốn nó sống bệ hạ chắc chắn cũng sẽ không lưu ý." Nói xong liền ra hiệu cho đám nội thị đưa sói đến Vương phủ.

Lúc này Diệp Vân Đình mới đẩy Lý Phượng Kỳ đi lên phía trước, rời khỏi Lộc Uyển.

Lúc đi vòng vèo, nội thị đã thay một nhóm khác, có lẽ là không có Lý Tung đặc biệt bàn giao, thái độ cung kính cẩn thận hơn nhiều.

Hai người ngồi kiệu đuổi đến cửa cung, lúc đổi kiệu vừa vặn đụng phải Hàn Thiền đang vào cung.

Hàn Thiền một thân bạch y không đổi, lông mày cau lại, thần sắc không vui. Hắn nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, bước chân liền ngừng lại: "Nghe nói hôm nay Vĩnh An vương vào cung lĩnh thưởng?"

"Nhờ phúc của ngươi, được thêm một tấm da hổ và một con sói." Lý Phượng Kỳ cười: "Cho nên ta cũng chuẩn bị chút lễ mọn cho Thái phó."

Nghe hắn nói, sắc mặt Hàn Thiền càng lúc càng trầm trọng, hắn nhìn Lý Phượng Kỳ mấy hơi thở, thấp hừ một tiếng, phất tay áo rời đi: "Ngươi cho rằng dựa vào mấy câu nói là có thể ly gián quan hệ tình cảm giữa ta và bệ hạ sao?"

Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng hắn, vén môi cười cười, bỗng nhiên nhìn về phía Thôi Hi đứng bên cạnh đang cụp mắt bộ dạng phục tùng: "Nghe nói gần đây Thôi thường thị dâng mỹ nhân cho bệ hạ, bây giờ rất được sủng ái?"

"Tin tức của Vương gia quả thực linh thông." Con ngươi Thôi Hi lóe lên, lại không che dấu, giảm thấp thanh âm nói: "Bệ hạ rất thích, vẫn luôn nuôi trong Thái Càn cung."

"Nghe nói đôi mỹ nhân này có vài phần rất giống Thái phó?" Ngón tay Lý Phượng Kỳ gõ gõ tay vịn.

Thôi Hi giật mình: "Cái này thần cũng không biết, thần chỉ là dựa theo sở thích của bệ hạ đi tìm thôi." Hắn cười tủm tỉm: "Đại khái là mỹ nhân đều giống nhau đến mấy phần đi."

Câu trả lời của hắn thập phần qua loa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!