Trên mặt Diệp Tri Lễ lúc xanh đỏ, hắn là Tề quốc công cao quý, lại làm trong Trung Thư Tỉnh, xưa nay chỉ có hắn làm người khác mất mặt, chứ không ai dám làm hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người như vậy.
Vĩnh An vương là người đầu tiên.
Hắn kéo ống tay áo che khuất bàn tay khẽ run, cảm nhận được rõ ràng vì sao lúc trước nhiều người đối với Vĩnh An vương giận mà không dám nói gì như vậy.
Thật sự là quá mức hung hăng!
Nhưng mà địa thế còn mạnh hơn người, bây giờ hoàng đế còn không làm gì được, hắn có tức cũng chỉ đành tạm thời nhịn xuống.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
"Vương gia nói không sai."
Diệp Tri Lễ hít sâu một hơi liền chậm rãi phun ra, sau khi bình phục tức giận, chớp mắt liền đổi lại khuôn mặt từ phụ, dịu dàng thắm thiết nhìn về phía Diệp Vân Đình: "Trước khi tới ta còn lo lắng ngươi sống không tốt, trước mắt thấy Vương gia đối với ngươi tốt như vậy, là vi phụ lo xa rồi."
"Phải a." Ân Hồng Diệp dùng khăn che che miệng, cùng phụ họa nói: "Đại thiếu gia nhà chúng ta từ khi vào Vương phủ a, càng ngày càng khác ngày xưa. Lúc trước nhìn thấy phụ thân ngươi và ta đều phải quy củ mà thỉnh an vấn an. Bây giờ làm Vương phi, người trong nhà nói vài câu cũng còn phải mời bày tỏ."
Trên mặt nàng cười khanh khách, trong lời nói lại cất giấu kim nhọn, chỉ trích Diệp Vân Đình ỷ vào thân phận bất kính với cha mẹ.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Diệp Vân Đình còn chưa nói, Diệp Tri Lễ đã quát một tiếng trước, cau mày không vui nói: "Vân Đình từ nhỏ tính tình dịu ngoan thuần lương, hiếu thuận cha mẹ nhất." Dứt lời liền chuyển hướng Diệp Vân Đình, thần sắc ôn hòa nói: "Ngươi biết tính tình mẫu thân ngươi, nàng chỉ là miệng không nhường người, kỳ thực trong lòng cũng quan tâm ngươi."
Liền kéo Diệp Vọng vẫn luôn không nói lời nào một cái: "Ngay cả đệ đệ không tim không phổi này của ngươi, hôm nay nghe nói ta và mẫu thân ngươi sẽ tới thăm ngươi, cũng nháo theo lại đây."
Diệp Vọng bị hắn kéo một cái, bị ép lên phía trước, mặt đối mặt với Diệp Vân Đình.
Hắn không dám đối diện với Diệp Vân Đình, nhanh chóng chuyển tầm mắt........ Nghe nói phụ thân mẫu thân muốn tới Vương phủ bái phỏng, cuối cùng hắn vẫn theo chân đến, đến lúc thật gặp được người, hắn lại chột dạ hổ thẹn, không dám đối mặt.
Thậm chí căn bản không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với Diệp Vân Đình.
Diệp Vọng cúi đầu, đôi môi nhếch lên, trầm mặc tránh khỏi bàn tay kiềm chế của Diệp Tri Lễ, lùi tới phía sau Ân Hồng Diệp.
Diệp Tri Lễ vốn muốn dựa vào quan hệ huynh đệ hòa hoãn bầu không khí một chút, nhưng không ngờ Diệp Vọng biểu hiện không phối hợp như thế, trong tay hắn trống rỗng, trên mặt liền cứng đờ, sau đó cười mắng: "Lúc trước là ngươi ầm ĩ muốn theo tới, làm sao bây giờ đến rồi, lại lời nói cũng không nói với đại ca ngươi?"
Diệp Vọng căng chặt hàm dưới không nói tiếp, Diệp Tri Lễ đành phải tiếp tục diễn kịch một vai. Hắn trà trộn quan trường, đã sớm luyện thành một thân công lực mở mắt nói bậy: "Nếu không chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, người một nhà nói chuyện rõ ràng?"
Diệp Vân Đình nhìn từ sắc đầy mặt hắn, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hơn mười năm trong quá khứ, hắn chưa bao giờ dùng giọng ôn hòa như vậy nói chuyện với y. Đại đa số thời điểm hắn đều là không kiên nhẫn, vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng.
Giữa bọn họ, không giống phụ tử, mà giống như quân với thần, chủ tử với người hầu hơn.
Trước mặt Diệp Tri Lễ, y chưa từng có quyền lựa chọn, chỉ có thể bị động nhận lấy tất cả đối xử bất công.
Nhưng bây giờ y đã không còn là đại thiếu gia của phủ Tề quốc công từ lâu. Dù tốt hay xấu, sống hay chết, y đã có thể tự mình quyết định, mà không phải bị ép chấp nhận an bài của người khác.
Trong lòng Diệp Vân Đình nghĩ như thế, tiện lợi bật cười.
Tướng mạo y vốn ôn hòa, như một khối ngọc thạch bị mài nhẵn nhụi không còn góc cạnh. Nhưng bây giờ cười rộ lên, ngọc thạch lại như bị che kín một tầng sương tuyết, nhuộm vẻ lạnh lùng.
"Ta nhớ ngày ta được đưa vào Vương phủ, ta đã từng nói với phụ thân, từ ngày đó về sau, ta với phủ Tề quốc công không còn bất kỳ liên quan gì nữa."
Khuôn mặt y bình tĩnh, con ngươi đen nháy nhìn thẳng Diệp Tri Lễ: "Bây giờ phụ thân tìm tới Vương phủ, nói mấy lời phụ tử tình thân còn ý nghĩa gì?" Y gằn từng chữ một: "Ta cho là giữa phụ tử chúng ta, ngoại trừ ơn sinh thành, cũng không có tình dưỡng dục. Ơn sinh thành từ ngày ngươi đưa ta vào Vương phủ cũng đã thanh toán xong. Giữa chúng ta còn lời gì để nói?
Còn tình gì để kể?"
Lời nói này Diệp Vân Đình đã nín hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng được chính miệng nói ra, chỉ cảm thấy vui sướng.
Giữa mi tâm y toàn sắc ôn hòa, không có không cam lòng, không có oán hận, chỉ là bình tĩnh mà dò hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!