Chương 23: Không hổ là Vương gia!

Hai người uống cạn một bình trà, thần sắc Lý Phượng Kỳ đã hoàn toàn tiêu tan.

Cho dù cha mẹ ruột hắn là ai, giữa chừng có chuyện cũ khúc chiết gì, thì cũng đã tan thành mây khói. Lão Vương phi không chịu nói cho hắn biết chân tướng, có lẽ vì có liên quan đến thân thế của hắn, quá nửa là vì bảo vệ hắn. Mà nếu mấy chuyện cũ năm xưa này đã bị Hàn Thiền lật lại, đến một ngày nào đó chắc chắn sẽ lại thấy ánh mặt trời.

Lão Vương phi không nói, hắn liền tự mình đi thăm dò.

Cùng với chẳng hay biết gì, bị người khác bắt bí cho là lợi thế, không bằng tự mình nắm quyền chủ động.

Đem chuyện này suy nghĩ rõ, Lý Phượng Kỳ chân tình thực lòng hướng Diệp Vân Đình nói cám ơn: "Một lời nói của đại công tử, đã giải bối rối nhiều năm trong lòng ta."

Diệp Vân Đình lắc đầu: "Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài thấy rõ. Vương gia thân ở trong núi, mới không thấy rõ nguyên trạng."

"Đại công tử quá khiêm tốn." Lý Phượng Kỳ không đồng ý lời của y. Mẫu thân lạnh nhạt, đệ đệ chết yểu, thủy chung vẫn là nút thắt vắt ngang trong lòng hắn. Nếu không gặp được Diệp Vân Đình, hắn khả năng đã đi vào ngõ cụt, chứ không phải nghĩ được thấu triệt như hôm nay, cuối cùng cũng tiêu tan.

Bất luận thân thế chân thực ra sao, lão Vương phi chung quy vẫn là mẫu thân nuôi lớn hắn.

Điểm này, sẽ không thay đổi.

Lý Phượng Kỳ cười giỡn nói: "Khả năng Tư Thiên Giám chữa lợn lành thành lợn què. Đại công tử quả nhiên là quý nhân cùng ta hỗ trợ lẫn nhau."

Diệp Vân Đình nghĩ thầm, cho dù không có ta, đời trước ngươi cũng tránh thoát cảnh khốn khó, leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Y có phải là quý nhân của Lý Phượng Kỳ không còn chưa biết, nhưng Lý Phượng Kỳ nhất định là quý nhân của y.

Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng y vẫn khách sáo trả lời: "Tư Thiên Giám chỉ tìm lý do đưa ta tới Vương phủ mà thôi. Chuyện mệnh cách từ trước đến giờ đều là một âm một dương, chú ý âm dương điều hòa, nào có hai nam nhân?"

"Cái này lại cũng không hẳn là đúng." Lý Phượng Kỳ nhìn y, bỗng nhiên ý tứ hàm xúc không rõ cười rộ lên: "Đại công tử có biết vì sao đến giờ ta vẫn chưa cưới vợ không?"

Diệp Vân Đình thấy hắn bỗng nhiên thay đổi đề tài không dính dáng gì đến nhau, ngẩn người hoti: "Vì sao? Ta đoán là vương gia không muốn..."

Nói về quyền thế, ai có thể bằng Vĩnh An vương? Ngoại trừ phi tần trong cung, cô nương chờ gả khắp kinh thành này, có lẽ đều tùy hắn chọn đi?

Nếu không phải hắn chậm chạp chưa cưới vợ, cũng không đến nỗi gặp rủi ro xong liền bị nhét nam nhân làm Vương phi.

"Bởi vì ta không thích nữ nhân." Lý Phượng Kỳ cười cười với y, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc băng tiêu dung tuyết, như hoa xuân mới nở, mỹ mạo kinh người.

Hắn thật sự là sinh một bộ túi da đầu độc lòng người.

Diệp Vân Đình từng nghe không ít người ca ngợi tướng mạo của mình, mà thời khắc này nhìn Lý Phượng Kỳ, trong lòng y nghĩ, có lẽ những người đó chưa từng thấy dáng vẻ Vĩnh An vương cười rộ lên.

Y cứ thẳng tắp nhìn Lý Phượng Kỳ ngây ngốc như vậy, mãi đến khi người đã chuyển ghế lăn đi ra ngoài, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại hắn vừa mới nói gì.

Không thích nữ nhân?

Vĩnh An vương không thích nữ nhân?

Trái tim Diệp Vân Đình nhảy một cái. Đầu tiên là kinh sợ, sau đó liền nghi hoặc nồng đậm.

Không thích nữ nhân thì không thích nữ nhân, nhưng hắn bỗng nhiên nói vậy... là có ý gì?

Nhưng mà người đã đi rồi, bỏ lỡ thời gian tốt nhất, y lại đi hỏi dĩ nhiên không thích hợp. Diệp Vân Đình ôm nghi hoặc trong lòng, ngạt thở uống hết chén trà lạnh trong khay.

Nói chuyện ba phần bắt người suy đoán, thật sự là ác liệt đến cực điểm.Nửa ngày còn lại, tâm tình Lý Phượng Kỳ vô cùng tốt.

Hắn nhớ lúc rời đi, bộ dáng Diệp Vân Đình sững sờ đầy mặt, liền cảm thấy thập phần đáng yêu. Có chút giống... đám thỏ xám ngơ ngác trong lồng tre kia. Cuộn tròn thân thể. Mở to đôi mắt tròn vo trừng ngươi. Không trốn cũng không trốn được. Đến lúc bị người tóm chặt hai lỗ tai dài mới hậu tri hậu giác giãy dụa.

Cho nên sau khi nói xong câu kia, hắn liền quyết đoán rời đi.

Không để lại nửa điểm cơ hội cho y dò hỏi.

Hắn dãn thân thể dựa vào ghế lăn, híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Xưa nay hắn rất rõ ràng những thứ mà mình muốn. Hắn muốn chinh chiến sa trường, loại bỏ cường địch, liền đầu quân. Hắn muốn che chở Lý Tung ngồi vững vàng trên địa vị, liền cam nguyện làm đồ đao dưới tay gã... Bây giờ, hắn muốn đùa mà thành thật, khiến Diệp Vân Đình làm Vương phi của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!