Sáng sớm canh tư, gà vừa gáy.
Sắc trời còn chưa sáng, dưới hiên chính viện thắp sáng một ngọn đèn lồng, thị nữ mới tới đốt đèn lồng chờ đợi trong sân, thấy hai người đi ra, liền cầm đèn đi trước dẫn đường.
Diệp Vân Đình đưa Lý Phượng Kỳ đến cửa lớn Vương phủ mới dừng chân.
Tuy rằng y thể hiện bình tĩnh, nhưng Lý Phượng Kỳ biết y đang lo lắng điều gì, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Vân Đình, từ ghế lăn đổi vào kiệu, xốc màn kiệu lên khoát tay áo với Diệp Vân Đình một cái: "Về nghỉ ngơi đi."
Diệp Vân Đình gật đầu với hắn, chỉ thấy kiệu phu nâng kiệu lên, Ngũ Canh đẩy ghế lăn đi đằng sau, đoàn người chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Từ Vương phủ đi qua đường phố chính, lại đến điện Thái Hòa tiền triều, ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ.
Đường phố chính ban ngày náo nhiệt giờ này rất yên tĩnh, châm ngôn có nói "Canh một người, canh hai ma, canh ba quỷ, canh tư tặc", lúc này chính là lúc người ta ngủ say nhất. Trên đường chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng và tiếng bước chân ầm ập.
Tình cờ cũng sẽ gặp mấy quan chức khác đi vào triều, quan viên quen biết nhau sẽ còn buồn ngủ mà chào hỏi.
Càng tới gần hoàng cung, kiệu của các phủ càng nhiều, một đám quan chức to nhỏ cuốn màn kiệu lên nói chuyện phiếm, đề tài được đề cập nhiều nhất không gì khác ngoài việc chạng vạng hôm qua, Vĩnh An vương ra ngoài phủ nghênh tiếp lão Vương phi.
Vĩnh An vương nghe đâu trúng kịch độc không còn sống được bao lâu, vậy mà cứ như vậy âm thầm khỏe lại.
Chuyện phát sinh trong Vương phủ cũng không phải quan chức nào cũng biết. Nhưng đã là người làm quan, không nói đến kẻ đã thành tinh, nhưng ai cũng biết nhìn sắc mắt. Mặc dù không biết quang cảnh bên trong Vương phủ ra sao, nhưng bọn họ xem thái độ của hoàng đế mấy ngày nay, cũng có thể đoán được một hai.
Đều trong bóng tối suy đoán, phủ Vĩnh An vương hưng thịnh một thời sợ là sắp lật tàu.
Có người thổn thức, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác. Mà tất cả mọi người cùng nhất chí bảo trì trầm mặc. Dù sao Vĩnh An vương không còn sống lâu nữa, vì một kẻ hấp hối sắp chết đắc tội hoàng đế, thực sự không phải cử chỉ sáng suốt. Huống chi những quan chức từ trước tới nay thân cận Vĩnh An vương đều im như ve mùa đông, nơi nào đến phiên bọn họ can thiệp vào.
Tất cả mọi người lập trường ngay ngắn, chỉ chờ xem kết cục cuối cùng của Vĩnh An vương.
Nhưng không ngờ nháy mắt liền bị Vĩnh An vương giết trở tay không kịp. Các quan lại to nhỏ có cùng lập trường, lúc này đều nhỏ giọng bàn luận việc này sẽ dẫn đến ảnh hưởng thế nào.
Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu hợp ống tay áo bình chân như vại: "Hôm nay chư vị đại nhân nói chuyện phải cẩn thận một chút."
Nhiều quan chức đều ngầm hiểu ý. Vĩnh An vương khỏe mạnh, vậy tâm tình bệ hạ tất nhiên cũng không khá hơn chút nào. Nếu xúi quẩy vào lúc này, nói không chừng mũ cánh chuồn với cái đầu đều không còn.
"Ngày này sợ là phải thay đổi rồi." Ngự Sử đại nhân lớn tuổi ôm lò sưởi, híp mắt nhìn hoàng thành đèn đuốc huy hoàng.
Thỏ tử cẩu phanh, vắt chanh bỏ vỏ, từ cổ chí kim chẳng lạ lùng gì.
Mà giữa hoàng đế với Vĩnh An vương, thực lực chênh lệch quá xa. Bây giờ đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng.
Vĩnh An vương không phải bồ tát sống bị đánh không đánh lại.
Mọi người nhất thời im tiếng, đều yên lặng suy đoán thế cuộc triều đình ngày sau.
Trong bóng tối không biết là ai bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Đây là kiệu của Vĩnh An vương sao?"
Mọi người cả kinh, dồn dập theo tiếng đến xem.
Liền thấy một chiếc kiệu cao to rộng rãi hơn bình thường yên lặng đứng ở bên cạnh, cũng không biết đến đây từ lúc nào. Màn kiệu rũ không nhìn thấy bên trong, nhưng hai chữ "Vĩnh An" thêu dưới góc phải lại đặc biệt chói mắt.
Một đám đại thần nhìn chằm chằm màn kiệu buông xuống, hận không thể nhìn chăm chú khoét ra cái lỗ thủng.
Thích Thiệu giao hảo với Lý Phượng Kỳ lông mày giương lên, cao giọng hỏi: "Là Vĩnh An vương tôn giá sao?"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe một đạo âm thanh lạnh lẽo trả lời: "Chư vị đại nhân đã lâu không gặp, đều mạnh khỏe chứ?" Cùng lúc đó, màn kiệu buông xuống chậm rãi cuốn lên, lộ ra gương mặt Lý Phượng Kỳ cười như không cười.
Thật sự là Vĩnh An vương!
Một đám quan chức khiếp sợ dị thường, đến cảm xúc trên mặt đều thiếu chút nữa duy trì không nồi. Chạng vạng ngày hôm qua mới nghe tin Vĩnh An vương khỏe lại. Hôm nay trời chưa sáng người đã tới lên triều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!