Chương 20: Ai là Tiểu Bạch Kiểm

Trong phòng đốt lò sưởi, Diệp Vân Đình ngủ một giấc này đến thập phần an ổn. Chỉ là ngủ thẳng đến nửa đêm, lại mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động lạch cạch, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ ngồi ở bên giường, đang cúi đầu chỉnh vạt áo.

"Làm sao vậy?" Y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời bên ngoài vẫn tối om om, trời còn chưa sáng.

"Chim ưng trở lại rồi." Lý Phượng Kỳ nói: "Đánh thức ngươi sao? Nếu tỉnh rồi, vậy cùng ta cùng đi chứ?"

Chim ưng trở lại...

Diệp Vân Đình hôn hôn trầm trầm buồn ngủ thoáng chốc bị câu nói này làm kinh sợ mất sạch, y lưu loát đứng dậy, đi lấy áo ngoài phủ thêm: "Ta đi chung với ngươi."

Lúc này Lý Phượng Kỳ đã ngồi xuống xe lăn, hắn nhẹ nhàng gật đầu, chuyển động ghế lăn hướng ra bên ngoài: "Người ở trong thư phòng."

Cùng trở về với chim ưng, còn có đệ đệ của phó đô đốc Chu Văn, Chu Liệt.

Chu Liệt năm nay hai mươi tám, là trường sử của phủ đô đốc Bắc Cương, chủ quản nội vụ trong phủ đô đốc. Chu Văn là phó đô đốc, phụ trách phòng vệ biên quan, không có quân lệnh không được về kinh. Lần này nhất định là có chuyện khẩn yếu mới phái Chu Liệt về đây.

Diệp Vân Đình theo Lý Phượng Kỳ đến thư phòng, chỉ thấy một tráng hán khôi ngô chờ ở trong đó, trên cánh tay hắn có đậu một con chim ưng quen mắt.

Chu Liệt nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, liền vội vàng tiến lên hành lễ, miệng gọi Vương gia. Đến lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình, liền dừng một chút, toát ra nghi hoặc hỏi: "Vị này là?" Tiểu công tử này nhìn ngoan ngoãn biết điều, da non thịt mềm, khác hẳn thô hán tử ngày ngày lăn lộn trên sa trường bọn họ.

Bên cạnh Vương gia lại vẫn chứa được tiểu bạch kiểm bậc này?

Chu Liệt xoi mói liếc nhìn Diệp Vân Đình một cái, nghĩ thầm, xương cốt thân thể này chắc cũng không chịu nổi một cước của Vương gia đâu a?

Nhưng lại nghĩ Vương gia bây giờ ngồi ghế lăn đấy, cũng không thể nhấc chân đạp được, chẳng trách tiểu bạch kiểm yếu đuối mong manh này còn có thể sống yên ổn. Hắn chà chà trong lòng hai tiếng, đồng tình nhìn Diệp Vân Đình thêm một cái, nghĩ thầm, chờ Vương gia dưỡng khỏe thân thể, tên mặt trắng này nói không chừng liền muốn bỏ chạy.

Có thể ở bên cạnh Vương gia lâu dài, vẫn chỉ có mấy kẻ già đời da dày thịt béo bọn họ.

Diệp Vân Đình thấy mắt hắn đầy đồng tình mà nhìn mình, biểu tình từ từ nghi hoặc. Nhưng y vẫn chủ động báo họ tên: "Diệp Vân Đình."

Chu Liệt phân biệt rõ một chút, nghĩ thầm cái tên này hình như có chút quen tai. Nhưng ngẫm nghĩ liền không nhớ ra từng nghe thấy ở chỗ nào, đơn giản liền không xoắn xuýt nữa, đóng cửa phòng lại nói chính sự.

Hắn bưng một cái hộp gỗ đen thùi lùi từ phía sau ra, hùng hùng hổ hổ nói: "Lần này nhờ có Vương gia cho chim ưng truyền tin, nếu không sợ là đại ca đã thật sự trúng gian kế."

Chu Liệt nói, trước mấy ngày nhận được mật thư của Lý Phượng Kỳ, hoàng đế phái Triệu Viêm dẫn một nhóm giám quân tới phủ đô đốc Bắc Cương.

Trong mấy doanh trại chi viện cho biên cương Bắc Chiêu đều có giám quân tọa trấn, chỉ có Bắc Cương chưa từng có giám quân.

Vì lúc lão Vĩnh An vương còn tại thế, Thành Tông hoàng đế thập phần tín nhiệm hắn, chưa bao giờ phái giám quân tới cản tay. Cho nên sau đó lão Vĩnh An vương mất, Lý Phượng Kỳ kế tục tước vị Vĩnh An vương, bằng quân công ngồi lên vị trí đại đô đốc Bắc Cương, trong quân Bắc Cương cũng chưa từng thiết trí giám quân.

Lý Tung bỗng nhiên phái Triệu Viêm, trung úy Thần Sách quân tới phủ đô đốc Bắc Cương làm giám quân, chỉ riêng chuyện này đã đầy kỳ lạ. Chu Văn nghi ngờ trong kinh thành xảy ra chuyện, nhưng vài lần phái người tìm hiểu lại chỉ nhận được chút tin tức vô căn cứ. Có tin nói Vĩnh An vương trúng độc không còn sống được lâu nữa. Cũng có tin nói Vĩnh An vương bị đâm bỏ mình... Nói chung không có lấy một lời giải thích thiết thực.

Mà Triệu Viêm làm việc trong quân càng là không coi ai ra gì, quái đản đến cực điểm, Chu Văn càng ngày càng nghi ngờ, liền làm vui lòng chuốc say Triệu Viêm, mới từ miệng hắn hỏi được tin tức xác thực.

Triệu Viêm say rượu nói, Vĩnh An vương công cao chấn chủ, hoàng đế coi hắn là cái đinh trong mắt lâu rồi, bây giờ trúng độc là đúng ý hoàng đế, dùng danh dưỡng bệnh nhốt người trong Vương phủ, rồi lại cố ý không phái y quan trị liệu. Trước khi hắn động thân đến Bắc Cương có nghe nói, Vĩnh An vương ngông cuồng tự đại chỉ có thể như phế nhân nằm trên giường kéo dài hơi tàn, đã không còn sống được mấy ngày nữa.

Mà Huyền Giáp quân dưới trướng Vĩnh An vương, thậm chí toàn bộ quân Bắc Cương, đều sẽ thành vật trong túi hoàng đế.

Chu Văn tuy lớn hơn Lý Phượng Kỳ vài tuổi, lại luôn luôn chịu phục hắn. Những huynh đệ đi theo bọn họ, người nào không phải theo chân Lý Phượng Kỳ đánh từ trong núi thây biển máu mà ra?

Sau khi nghe Triệu Viêm nói, Chu Văn khí huyết dâng lên đầu, liền muốn điểm binh mã kéo về kinh thành cứu Lý Phượng Kỳ.

Chu Văn là kẻ thô lỗ, tính tình cũng kích động, hơn nữa cuộc đời không chịu được nhất nghe thấy ai chửi bới Vĩnh An vương, mấy câu nói của Triệu Viêm đã hoàn toàn câu lên cơn giận của hắn. Nhưng Chu Liệt làm việc lại ổn thỏa hơn, hắn luôn cảm thấy mấy sự kiện này đều lộ ra vẻ tà môn, liền thuyết phục mấy tướng lĩnh khác cùng đè Chu Văn kích động lại, chuẩn bị trước tiên bí mật phái người về kinh tìm hiểu tin tức, sau khi có tin tức xác thật lại mưu tính bước hành động kế tiếp.

Ai biết thám tử mới vừa phái đi mấy ngày, bọn họ liền phát hiện chim ưng trong phủ đô đốc, và cả mật thư trên đùi chim ưng.

Sau khi xem thư xong, Chu Văn xác định Lý Phượng Kỳ tạm thời không có chuyện gì, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, mấy tướng lĩnh đem đầu đuôi câu chuyện hợp lại, liền phát hiện việc này không đúng...... bọn họ thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của Triệu Viêm.

Bọn họ nín giận không lập tức phát tác, mà phái người trong bóng tối nhìn chằm chằm Triệu Viêm. Lại bất ngờ phát hiện, mấy ngày nay Triệu Viêm vậy mà vẫn luôn thư từ qua lại với Ân gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!