Được đỡ xuống xe chính là lão Vương phi Thẩm Vãn Ngọc.
Nàng mặc áo dài màu xanh nhạt thêu tường vân, phía dưới áo dài lộ ra một đoạn vạt váy tím nhạt. Bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng đen dài gần chạm mắt cá chân. Trên búi tóc hoa râm chỉ cắm một cây trâm gỗ mộc mạc, phía sau bị ánh tà dương màu vỏ quýt chiếu lên, quanh thân càng ngày càng lộ ra lạnh nhạt xa cách.
Lý Phượng Kỳ chuyển ghế lăn về phía trước, dừng lại cách nàng một bước, miệng gọi mẫu thân.
Ánh mắt lão Vương phi dừng một chút trên đùi hắn, nắn vuốt phật châu trong tay: "Chân của ngươi làm sao vậy?"
"Tàn độc tạm thời còn chưa tẩy sạch, không đáng lo lắm, mẫu thân không cần lo lắng." Lý Phượng Kỳ trực tiếp dùng lý do lúc trước Diệp Vân Đình dùng để ứng phó bách tính.
"... Ngươi chịu khổ rồi." Lão Vương phi cụp mắt liếc nhìn hắn chốc lát, nói.
"Thương nhỏ thôi, làm phiền mẫu thân quan tâm."
Hai mẹ con có qua có lại, lời nói đến đây liền không nói nữa. Trầm mặc mấy hơi thở, vẫn là Lý Phượng Kỳ nói: "Mẫu thân tàu xe mệt nhọc, có chuyện vẫn là để về phủ rồi nói."
Lão Vương phi nghe vậy gật gật đầu, không nói gì nữa, liền được phụ nhân trẻ tuổi kia nâng lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi vào cửa thành. Lần này lão Vương phi từ Dương Quang Tự hồi kinh, tổng cộng chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc đặt hòm xiểng hành lý, còn có bốn hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống, chính là thủ hạ của Lý Phượng Kỳ, đều là tướng sĩ tinh nhuệ trong Huyền Giáp quân.
Xe ngựa chở Lão Vương phi tiến vào thành liền không còn nguy hiểm, bốn tướng sĩ không cần đi hộ tống, mà ở lại đồng hành theo Lý Phượng Kỳ.
Bọn họ nhìn lén Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, thần sắc lo lắng, vài lần muốn nói lại thôi, ai cũng không dám đâm vào vết thương của Vương gia.
Nghĩ cũng biết, Chiến Thần đã từng rong ruổi sa trường lấy thủ cấp tướng lĩnh quân địch dễ như trở bàn tay, bây giờ lại chỉ có thể ngồi ghế lăn, có thể là khuất nhục bực nào?! Lúc này bọn họ hỏi lại, đòi đánh không nói, cũng là xát muối lên vết thương của Vương gia.
Bốn người yên lặng bảo hộ ở hai bên mở đường.
Mà Lý Phượng Kỳ lại liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Có chuyện liền nói."
Mấy người cả kinh, chần chờ nháy mắt vẫn là không nhịn xuống hỏi: "Vương gia, chân của ngươi..."
"Tạm thời thôi, trong lòng ta hiểu rõ." Lý Phượng Kỳ quét mắt liếc bọn họ, thấy thần sắc mấy người từ nghiêm nghị chuyển thành thoải mái, liền nhấc cằm, phân phó nói: "Đi kiếm cỗ kiệu đến đây."
Hai tướng sĩ lập tức lĩnh mệnh đi tìm cỗ kiệu.
Diệp Vân Đình nghe vậy không rõ: "Muốn cỗ kiệu làm gì?" Vừa nãy bọn họ cùng nhau đi tới, y còn tưởng trở về cũng phải đi bộ.
"Ngươi đi không mệt sao?" Lý Phượng Kỳ nhìn y.
Diệp Vân Đình chần chờ một chút, ăn ngay nói thật: "Mệt."
Đi từ đường chính đến cửa thành, thực sự khoảng cách cũng không gần. Lúc trước cùng nhau đi tới là vì để tất cả mọi người trong kinh thành đều Vĩnh An vương đã giải độc, tính mạng không còn đáng lo. Bây giờ mục đích của bọn họ đã đạt được, có thể không đi tất nhiên là tốt hơn.
Bên môi Lý Phượng Kỳ kéo lên một độ cong nhàn nhạt: "Vậy thì ngồi kiệu trở về."
Hai tướng sĩ rất nhanh mang cỗ kiệu trở về. Cỗ kiệu là lâm thời tìm, bốn người khiêng, không lớn lắm, hai đại nam nhân ngồi lên thoạt nhìn có chút miễn cưỡng.
Diệp Vân Đình theo bản năng nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.
"Lên đi, ta ngồi cái này." Lý Phượng Kỳ hơi nhíu mày, vỗ vỗ tay vịn ghế lăn.
Diệp Vân Đình mím mím môi, không đùn đẩy mà ngồi lên. Đợi y ngồi xong, kiệu phu nâng cỗ kiệu lên, lắc lư đi lên phía trước.
"Đi thôi." Lý Phượng Kỳ nói một tiếng, liền có một tướng sĩ đi tới phía sau hắn, nhanh chân đẩy hắn lên phía trước, vừa vặn cùng cỗ kiệu song song tiến lên.
Quý Liêm sót ở phía sau đảo mắt quanh cỗ kiệu và Lý Phượng Kỳ, cuối cùng lựa chọn đi phía sau cùng mấy người khác.
Bốn người khiêng cỗ kiệu hơi lảo đảo, nhưng so với hai chân bước đi thoải mái hơn nhiều. Diệp Vân Đình lén lút xoa xoa đôi chân có chút mỏi, liền không nhịn được kề sát tới vách kiệu, lén lút vén một góc rèm lên nhìn ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!