Chương 16: Phản Công

Lão Vương phi hồi kinh, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình nên tự mình ra khỏi thành nghênh đón.

Quý Liêm đẩy ghế lăn đã chuẩn bị từ sớm tới. Lúc này Lý Phượng Kỳ không nhờ ai, tự mình di chuyển đến xe lăn, đợi hắn ngồi xong, Diệp Vân Đình liền đẩy hắn ra khỏi nhà chính.

Đây là lần đầu tiên Lý Phượng Kỳ ra khỏi cửa nhà chính kể từ ngày hắn trúng độc nằm trên giường.

Ngày hôm nay tiết trời quang đãng, ánh nắng quá mức sáng ngời làm hắn nheo mắt lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phun ra, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại, hắn chầm chậm chuyển động ghế lăn, nói: "Đi thôi."

Ba người liền cùng đi ra ngoài.

Thủ vệ ẩn trong viện bất ngờ thấy bọn họ đi ra đều sững sờ một chút. Đến lúc nhìn thấy hai tay Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm chuyển động vòng lăn ghế lăn, biểu tình như nhìn thấy quỷ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, đều ý thức được sự tình không đúng, một người trong đó cấp tốc chạy ra ngoài phủ đi báo tin.

Những người còn lại thì lại hiện thân đi ra, chắn trước mặt ba người: "Vương gia Vương phi dừng chân."

"Các ngươi muốn ngăn bản vương?" Lý Phượng Kỳ chợt giương mắt, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bọn họ. Khí thế thuộc về người bề trên khiến cho mấy thủ vệ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Những thủ vệ này đều là từ trong Thần Sách Quân điều đến, Thần Sách Quân vốn cũng là tinh nhuệ trong quân lính biên quan lấy ra tạo thành. Phàm là tướng sĩ, đối với Vĩnh An vương luôn tồn tại mấy phần kính nể.

Lúc trước Vĩnh An vương nằm trên giường không dậy nổi còn không sao, bọn họ trước sau cũng không nhìn thấy người, không sợ hãi cũng không kiêng kỵ.

Nhưng lúc này Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng mấy người, ánh mắt lạnh lùng từ trên người bọn họ chầm chậm đảo qua, mang theo uy thế khó có thể dùng lời diễn tả được. Mặc dù hắn vào giờ phút này chỉ có thể ngồi xe lăn ngưỡng mộ bọn họ.

Thủ vệ bất giác càng cong lưng hơn một chút, bọn họ trao đổi ánh mắt một phen, một người tuổi đời lớn nhất trong đó kiên trì bước ra khỏi hàng nói: "Vương gia thứ tội, bệ hạ đã thông báo, thân thể ngài chưa khỏe, còn xin ở lại trong phủ tĩnh dưỡng, không thích hợp... ra ngoài."

"Hả?" Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên rút một cái roi dài đỏ thẫm từ trong tay áo ra, không chút lưu tình đánh lên người thủ vệ: "Bản vương đi hay ở, đừng nói là các ngươi, cho dù là Lý Tung cũng không dám xen vào."

Một roi này của hắn khí lực rất lớn, thủ vệ kia không phòng bị, bị đánh đến lảo đảo một cái, chật vật ngồi sập xuống đất. Lúc ngẩng đầu lên, một vệt máu vắt ngang từ má phải đến cổ, rất nhanh sung huyết sưng lên, nhìn cực kỳ doạ người.

Thủ vệ còn lại cả kinh, theo bản năng lui về phía sau rút đao, đề phòng nhìn ba người.

Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm vuốt ve roi dài trên cánh tay, qua gò má nhìn về phía Quý Liêm: "Ngươi có thể đối phó không?"

Quý Liêm gật gật đầu, làm nóng người nóng lòng đấu một trận.

Trước khi ra cửa bọn họ đã thương lượng xong, Diệp Vân Đình với Lý Phượng Kỳ đi ra ngoài trước, Quý Liêm chặn hậu ngăn cản thủ vệ. Ngũ Canh sớm chờ ở cửa hông tiếp ứng, chỉ cần bọn họ đi tới cửa hông liền có thể thuận lợi thoát thân.

Về phần chuyện sau khi thoát thân, đã không còn nằm trong sự khống chế của Lý Tung nữa.

"Vậy thì giao cho ngươi." Lý Phượng Kỳ nói.

Diệp Vân Đình nghe vậy đẩy ghế lăn lên phía trước, thần sắc y không sợ, liếc qua gò má nhìn Quý Liêm một cái, không yên tâm dặn dò: "Ngươi cẩn thận một chút."

Quý Liêm vang dội mà đáp một tiếng, ngay tại chỗ ôm lấy ghế đá trong viện đập về phía bọn thủ vệ còn chưa lấy lại tinh thần, hắn hả giận nói: "Tiểu gia đã sớm thấy các ngươi không vừa mắt!" Một kẻ hai kẻ, chỉ toàn bắt nạt thiếu gia nhà hắn. Lúc trước ở phủ Quốc công ăn nhờ ở đậu, hắn vì không muốn khiến thiếu gia chọc phải tai họa không dám xuất đầu cũng liền thôi.

Bây giờ có Vương gia làm chỗ dựa, quả thực chính là cơ hội tốt lấy việc công trả thù riêng, hắn đương nhiên phải tìm chỗ bù lại uất ức phải chịu trong khoảng thời gian này.

Hắn quát to một tiếng, mỗi tay nhấc lên một cái ghế đá, cả người chuyển động như bánh xe, vọt về phía thủ vệ rút đao muốn cản bọn họ. Bọn thủ vệ không nghĩ nhìn hắn trắng mập vô hại, khí lực lại to lớn như thế. Ghế đá bày trong nhà này vô cùng nặng, bọn họ một tay nhấc lên cũng có chút vất vả, lại không nghĩ hắn mỗi tay một cái, còn có thể dễ dàng tấn công về phía bọn họ như thế.

Hai cái ghế đá nặng nề kia như hai cái trùy đá trong tay hắn, bọn thủ vệ không dám chính diện đón đánh, chỉ có thể vất vả né tránh.

Diệp Vân Đình nhân cơ hội đẩy Lý Phượng Kỳ hướng ra ngoài sân.

Hai thị nữ nghe tiếng mà đến nhìn thấy tình cảnh này dừng lại bước chân, lại thấy cây roi dài đỏ thẫm trong tay Lý Phượng Kỳ sắc mặt liền hoảng sợ. Các nàng do dự nháy mắt, nhấc váy lên quay người liền chạy như bay về phía cửa lớn Vương phủ, thoạt nhìn hẳn là đi đưa tin.

Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, không nhanh không chậm cuốn cây roi lên cánh tay, dùng tay áo to rộng che khuất.

Tuy rằng hắn phế bỏ một đôi chân, không rút được đao.

Nhưng thứ Vĩnh An vương tinh thông, không chỉ có đao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!