Chương 147: Phiên ngoại hai

Mùa đông Thiên Phù năm thứ tư, qua giao thừa là sang năm mới.

Tết hai năm trước đều ở Tuy Dương, phía nam không lạnh lắm, mặc dù mùa đông những vẫn ấm áp vô cùng, Diệp Vân Đình từ nhỏ sinh trưởng ở phương bắc, đối với đông ấm Tuy Dương hiếm lạ hai năm, nhưng năm nay lại hơi nhớ cảnh tuyết ở kinh thành, vì vậy sau Tết đã sớm về kinh.

Hạ Lan Diên nhàn rỗi vô sự, cũng cùng bọn họ trở về kinh thành. Từ sau khi hai nước kết minh, chuyện quốc sự to nhỏ đều giao cho Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ xử lý, nàng lại trở lại ham muốn thuở thiếu thời, đi tới những nơi trước đây chưa cùng Hách Liên Húc đi qua, ghi lại bút ký.

Thẫm Vãn Ngọc (lão Vương phi) cũng rất ước ao được vân du như nàng, nhưng thân thể lại không khỏe lắm, không chịu nổi hành trình đi đường mệt nhọc, chỉ có thể ‌ngóng trông thời điểm Hạ Lan Diên hồi kinh kể cho nàng nghe chút chuyện đã trải qua.

Lần này Hạ Lan Diên vừa tới đã được Thẩm Vãn Ngọc mời qua.

Tuổi tác dần cao, người hợp ý bên người lại ngày càng ít. Trước giờ Thẩm Vãn Ngọc chỉ thanh tâm quả dục lễ Phật, mặc dù là thái hậu cao quý, nhưng cũng ít khi triệu mệnh phụ vào cung giải sầu.. Mà sau khi quen biết với Hạ Lan Diên, chịu ảnh hưởng của nàng, Thẩm Vãn Ngọc cũng bắt đầu học cách sống hào hiệp tùy ý, mặc dù không thể đi xa, nhưng cũng thường xuyên đến Xuất Vân tự ở lại mấy ngày, hoặc là thiết yến trong cung, mời nhóm mệnh phụ quý nữ vào cung giải sầu.

Hạ Lan Diên quen cửa quen nẻo tiến vào Thụy Đông cung của Thẩm Vãn Ngọc, vui cười cởi mở: "Thẩm tỷ tỷ gấp gáp gọi ta đến như vậy, có phải là không kịp chờ đợi muốn xem thoại bản mới đúng không?"

Nàng vân du bốn phương, khi về sẽ luôn có kèm chút đồ vật thú vị bên ngoài. Nghĩ Thẩm Vãn Ngọc ngày ngày trong cung buồn chán, cho nên nàng hay mang về thoại bản và các đồ chơi nhỏ.

"Lần này tìm ngươi là có chính sự." Thẩm Vãn Ngọc gọi Ỷ Thu vào dâng trà và điểm ‌ tâm, mình tiến lên nghênh đón, kéo tay Hạ Lan Diên đến ngồi trên giường La Hán.

Nghe nói là chính sự, Hạ Lan Diên thu hồi vẻ mặt vui cười, nghiêm túc nói: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Vãn Ngọc nhíu mày, do dự chốc lát mới mở miệng: "Hôm trước giao thừa không ít mệnh phụ tiến cung, ta cùng các nàng nói chuyện phiếm, nghĩ tới bây giờ giang sơn đã định, Vân Đình và Hàm Chương có phải nên chọn người thừa kế rồi hay không?"

Những mệnh phụ đó sao lại nói chuyện này, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ. Những năm qua hai vị đế vương uy thế cao, những đại thần kia không dám ra mặt khuyên can, vậy nên đánh chủ ý để thê tử trong nhà đến nói bên tai nàng một chút, để nàng khuyên bảo.

Mấy năm qua, tình cảm hai vị đế vương sâu nặng rõ như ban ngày, đương nhiên không ai nghĩ tới chuyện quảng nạp hậu cung. Nhưng chính mình không sinh, cũng nên sớm chọn con nuôi trong đám tôn thất mới tốt.

Dù sao qua năm nay, Diệp Vân Đình đã hai mươi năm, mà Lý Phượng Kỳ đã ba mươi ‌mốt.

Tuy nói vẫn còn tráng niên, nhưng việc lựa chọn và bồi dưỡng Thái tử cũng tốn nhiều thời gian, việc này nên làm sớm không nên chậm trễ.

Thẩm Vãn Ngọc cũng nghĩ như thế nên mới có suy nghĩ này. Nhưng nàng lo lắng hai đứa bé còn chưa có tâm tư này, trong lòng do dự, không thể làm gì khác hơn là tìm Hạ Lan Diên đến thương lượng.

"Ngươi nói, việc này có nên nói với hai đứa không?"

Nói thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Vãn Ngọc lo nếu mình mở miệng sẽ gây áp lực cho hai đứa.

Hạ Lan Diên lại không lo lắng nhiều như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Cũng nên chọn ra mấy đứa trẻ, nuôi bên người từ nhỏ sẽ thân cận hơn, cũng có thể nhìn ra tốt xấu."

Thấy Thẩm Vãn Ngọc vẫn còn lo lắng, nàng cười vỗ mu bàn tay người chị em tốt: "Yên tâm đi, ta nghĩ Hàm Chương chắc chắn sẽ đồng ý."

Lý Phượng Kỳ không có kiên nhẫn xử lý triều chính, mấy năm qua sau khi nghiên cứu được hải thuyền và vũ khí, hắn từng muốn theo thuyền ra biển, thu phục các nước hải ngoại. Nhưng hắn có thể ‌đi, Diệp Vân Đình lại không thể ‌dễ dàng rời đi, vậy nên hai năm qua hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Chu Liệt ra biển, trong lòng uất ức, chỉ có thể ‌ngày ngày tới doanh trại luyện binh tiết hỏa, tính khí càng ngày càng lớn, mấy vị đại thần kia thấy hắn chỉ mau mau chóng chóng nói xong việc rồi chạy.

Nếu sớm chọn ra mấy đứa trẻ bồi dưỡng, lại chọn lựa ra Thái tử, chờ Thái tử có thể ‌tự quyết, hắn và Diệp Vân Đình sẽ bớt trói buộc và lo lắng hơn nhiều.

Mà Lý Phượng Kỳ quả thật cũng nghĩ như vậy. Vậy nên thời điểm người một nhà dùng bữa, Thẩm Vãn Ngọc và Hạ Lan Diên cùng nói ra việc này, Lý Phượng Kỳ trầm tư chốc lát, gật‌ đầu đồng ý.

"Vậy thì chọn ra mấy đứa trẻ trong nhóm tôn thất hai bên đi."

***

Chuyện chọn con nuôi từ trong nhóm trẻ tôn thất là đại sự.

Quá nhỏ không được, quá lớn cũng không được. Hơn nữa cũng không phải phụ mẫu nhà nào cũng cam lòng đưa đứa trẻ nhà mình vào chốn thâm cung tranh quyền đoạt lợi. Cho nên gia trưởng trong nhà đưa hài tử tới, tổng cộng có mười người.

Vừa vặn Lý thị năm người, Hách Liên thị năm người, trong đó hài tử nhỏ nhất mới chỉ ba tuổi, lớn nhất là năm tuổi.

Một đám củ cải đỏ, tỉnh tỉnh mê mê bị đưa vào cung, được Chu Kế dẫn đến Đông cung bái kiến Hoàng đế, từ ‌nay về sau, sinh hoạt ăn uống thường ngày của đám nhỏ đều ở Đông cung.

Diệp Vân Đình và Lý Phượng chờ trong Đông cung, hiếm thấy có chút căng thẳng. Y chỉnh lại vạt áo của mình, lần thứ‌ năm hỏi Lý Phượng Kỳ: "Nhìn ta như vậy không dọa người chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!