Thủ vệ ở cửa đương nhiên sẽ không cho Diệp Vọng tiến vào. Nếu là người bình thường dám đến gây sự, cưỡng ép đe dọa trực tiếp đánh đuổi là xong. Nhưng trong kinh thành này ai mà không biết tiểu bá vương nhà Tề quốc công? Bây giờ hắn hùng hùng hổ hổ ở cửa Vương phủ, thủ vệ ngoài không dám mở cửa cho người vào, còn lại cũng không dám làm càn, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ hắn rời đi.
Diệp Vọng tất nhiên là không chịu.
Khi hắn biết Diệp Vân Đình được thánh thượng ban hôn, phải đi làm Vương phi cho Vĩnh An vương bệnh tật triền miên sắp tắt thở, hắn cũng rất không thoải mái. Việc kết hôn này truyền ra mấy ngày, đám hồ bằng cẩu hữu kia toàn lấy ra cười nhạo hắn, nói Diệp Vân Đình thành Vĩnh An vương phi, sau này hắn gặp phải gọi y là đại ca hay Vương phi? Lần đầu tiên xuất hiện một Nam Vương phi kể từ ngày khai thiên lập địa.
Tất cả mọi người đều coi Diệp Vân Đình như trò cười.
Lúc đó Diệp Vọng nghe thấy trong lòng vô cùng không thoải mái, trực tiếp đen mặt hất bàn rời đi.
Từ trước đến nay hắn không gọi Diệp Vân Đình là đại ca, sau này tất nhiên cũng sẽ không gọi y là Vương phi, Diệp Vân Đình không phải là tên sao?
Hơn nữa hắn làm sao cũng không nghĩ ra, rõ ràng hai năm trước nhiều ông mai bà mối đến phủ làm mối cho Diệp Vân Đình như vậy. Nghe mẫu thân nói, còn có rất nhiều trưởng nữ của nhà công hầu. Nhưng y cố tình một đám cũng không đáp lại. Lúc bị bắt đi xung hỉ cho người sắp chết, y lại không phản đối.
Tuy rằng phụ thân nói là hoàng mệnh không thể trái, nhưng Diệp Vọng ngẫm, nếu là mình, việc kết hôn này cho dù có chết ngay hắn cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa dùng quyền thế của phủ Quốc công, còn có mặt mũi của phụ thân trước mặt thánh thượng, nếu Diệp Vân Đình thật sự không muốn, rõ ràng có thể cầu phụ thân đứng ra cầu xin, nghĩ biện pháp điều đình từ chối.
Hơn nữa, dù y không đi cầu phụ thân, nhưng có thể van cầu hắn hỗ trợ biện hộ cho, hắn nhìn trên tình cảm huynh đệ còm cõi, cũng sẽ thay y đi biện hộ với phụ thân mẫu thân. Cho dù tình cảm và thể diện của phủ Quốc công không đủ, ngoại tổ Ân gia của hắn chắc là đủ rồi.
Mà Diệp Vân Đình lại không nói tiếng nào tiếp nhận.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tại sao Diệp Vân Đình không phản kháng. Mỗi ngày đi uống rượu lại phải nghe người nói đến Vĩnh An vương và nam Vương phi của hắn, trong lòng phiền đến mức không chịu nổi, đơn giản liền trốn đến điền trang bên ngoại thành tìm thanh tĩnh.
Làm sao nghĩ trốn tìm thanh tĩnh mấy ngày hồi phủ, lại phát hiện Diệp Vân Đình đã gả đến phủ Vĩnh An vương. Thậm chí đến ngày nên về nhà cũng không thấy người trở về.
Nha hoàn bà tử trong phủ nói huyên thuyên sau lưng, nói Diệp Vân Đình trèo lên cành cao không muốn về phủ Quốc công nữa. Lời này vừa lúc khiến hắn nghe thấy, hắn mới quyết định tìm đến Diệp Vân Đình đòi lời giải thích.
Ai biết đến phủ Vĩnh An vương này, ngay cả cửa lớn cũng không vào được.
Hắn vốn không tin cái miệng nát của đám nha hoàn bà tử, nhưng trước mắt lại không chắc chắn lắm.
Diệp Vọng đứng lì ở cửa không chịu đi, kêu la một trận mệt mỏi, liền vào trong xe ngựa uống hai hớp trà, ăn chút điểm tâm, chờ lấy lại sức lại tiếp tục ra kêu la.
Hắn cũng không tin Diệp Vân Đình có thể trốn cả đời trong Vương phủ này.
Trong Vương phủ, Diệp Vân Đình nghe Quý Liêm truyền lời, thần sắc lại không có gợn sóng gì, một bộ dáng vẻ tập mãi thành quen: "Không cần để ý đến hắn, chờ hắn kêu la mệt mỏi sẽ đi về. Hơn nửa, phủ Quốc công nhận được tin tức cũng sẽ phái người tìm hắn về thôi."
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không nhịn được, bất khả tư nghị nói: "Diệp nhị công tử này cho tới nay đều là như vậy sao?"
Tuy rằng hắn có nghe đồn nhị công tử phủ Quốc công ngang ngược bất kham, nhưng không nghĩ hắn lại... ngu xuẩn như vậy.
Tình thế hiện tại, phàm là người có mắt đều nên nhìn ra được.
Hắn mắt mù không nhìn ra cũng liền thôi, vậy mà còn có thể tìm tới cửa đòi thuyết pháp.
Thực sự dại dột thấy mà muốn than thở.
Biểu tình trên mặt hắn quá rõ ràng, Diệp Vân liếc nhìn hắn một cái, nhấp một ngụm trà, uyển chuyển nói: "Từ nhỏ hắn bị phụ thân và mẫu thân làm hư, rất nhiều chuyện trong phủ... hắn cũng không biết."
Như việc trưởng tử là y từ nhỏ đến lớn đều ở trong thiên viện tối tăm cũ nát, người hầu hạ bên cạnh chỉ có một vú em và một thư đồng; đến năm vỡ lòng không có tiên sinh dạy dỗ, càng không thể đến Quốc tử giám đi học... Mỗi sự lơ là cùng bất công này, Diệp Tri Lễ đều đưa ra lý do vì thân thể y yếu phải tĩnh dưỡng.
Phần lớn mọi người trong lòng đều rõ ràng, chỉ có Diệp Vọng tin là thật.
Y bị Tư Thiên Giám chọn xung hỉ cho Vĩnh An vương, chẳng liên quan gì đến mệnh cách, mà chỉ vì y còn ở một ngày, vị trí Thế tử Quốc công không thể danh chính ngôn thuận rơi xuống đầu Diệp Vọng. Cho nên y liền trở thành "quý nhân" có mệnh cách phù hợp với Vĩnh An vương.
Mà mấy chuyện này, Diệp Vọng cũng không biết.
Tính tình hắn như vậy không nói là tốt hay không tốt, những việc cha mẹ làm hắn không biết, càng không oán được hắn.
Nhưng Diệp Vân Đình sớm thông tuệ, những năm nay ở trong phủ thấy nhiều lần nhất bên trọng nhất bên khinh, nghe nhiều những lời lẽ vô tình hoặc đồng tình hoặc trào phúng, muốn nói trong lòng không oán hận là không thể. Y chỉ có thể lựa chọn chủ động tránh né.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!