Lý Phượng Kỳ là người tập võ, bản thân hỏa khí liền vượng. Đêm nay lại ngâm nước thuốc, tính nhiệt của dược liệu từ trong ra ngoài tản ra, làm cho hắn như một cái lò lửa tự nhiên, hấp dẫn người tới gần. Diệp Vân Đình trong mơ mơ màng màng men theo ấm áp dán đến bên cạnh hắn, bọc chăn như cái nhộng nhỏ dựa vào hắn. Thân thể y hướng vào lồng ngực Lý Phượng Kỳ, cái trán vừa vặn để chỗ bả vai hắn.
Giữa hai người chỉ ngăn cách bằng hai lớp chăn. Lý Phượng Kỳ thậm chí còn có thể cảm nhận được khí tức man mát từ chóp mũi y.
Tư thế thân mật như vậy, khiến Lý Phượng Kỳ luôn luôn không thích tiếp xúc với người khác tránh né theo bản năng. Hắn căng chặt hàm dưới, đôi mắt liếc Diệp Vân Đình, cánh tay vận lực, nỗ lực mở ra một khoảng cách nhỏ.
Nhưng mà hắn hơi động, không khí liền luồn vào giữa lớp chăn, hàn khí lạnh lẽo theo đó chui vào, cóng đến mức Diệp Vân Đình đang ngủ say hơi run lập cập. Y cau mày hàm hồ lầu bầu hai tiếng, cuốn chăn lại chen đến sát bên cạnh Lý Phượng Kỳ. Đến lúc đã sát rạt vào rồi, hình như vẫn cảm thấy không ấm áp, y liền cong lưng, tay chân lạnh lẽo lung tung duỗi vào trong chăn Lý Phượng Kỳ.
Trong chăn của Lý Phượng Kỳ tất nhiên là ấm áp, y đầu tiên là đưa tay chân tới, sau khi cảm thấy ấm áp, cả người liền chui vào, mãi đến khi dán được vào thân thể ấm vù vù mới hài lòng ngủ ngon.
Nhưng y ngủ cũng yên tĩnh, sau khi tìm được nguồn nhiệt liền vẫn duy trì một tư thế không động đậy.
Chỉ còn lại Lý Phượng Kỳ cứng đờ thân thể chịu đủ dày vò.
Thân thể sán lại đây mang theo một chút cảm giác mát mẻ, chỗnda thịt tình cờ chạm nhau càng trắng mịn ôn lương, như một miếng ngọc lạnh tốt nhất, bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay lạnh lẽo đặt lên ngực hắn, từ từ nhiễm phải nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Lý Phượng Kỳ hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại, quên đi ảo giác kiều diễm ám muội kia.....
Diệp Vân Đình ngủ ngon trước nay chưa từng có.
Y có bệnh thể hàn, mỗi lần đến ngày đông tay chân luôn lạnh lẽo. Lúc trước ở phủ Quốc công, Quý Liêm luôn ủ vào chăn cho y hai bình nước nóng, lúc ngủ dưới chân y sưởi một cái, trong lồng ngực ôm một cái, vậy mới có thể ngủ ngon một đêm.
Mà từ khi đến Vương phủ, khí trời mỗi ngày đều lạnh hơn, bình nước nóng không còn cũng không nói, vì lừa dối, y còn cố ý để nhiễm phong hàn, ngắn ngủi mấy ngày nay cơ hồ chưa từng ngủ một giấc yên ổn.
Chỉ có tối hôm qua y ngủ say sưa hiếm thấy.
Diệp Vân Đình từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thích ý thở dài một hơi, rồi mới thò đầu ra khỏi ổ chăn ấm áp, muốn nhìn xem đã là giờ gì. Nếu còn sớm, y đều có thể ngủ thêm một lát.
Chỉ là hơi động này lại đụng phải một thân thể nóng hổi.
"!!!"
Diệp Vân Đình cả kinh, tâm tư hỗn độn nhất thời liền thanh tỉnh. Y trợn to hai mắt, hoảng sợ nghiêng mặt sang bên, vừa lúc đụng thẳng tầm mắt với Lý Phượng Kỳ cũng vừa phát hiện động tĩnh nhìn sang.
Lý Phượng Kỳ bình tĩnh nhìn y mấy hơi thở, biểu tình biến hoá thất thường: "Tỉnh rồi?"
"...?" Diệp Vân Đình chậm chạp nháy mắt mấy cái, lông mi như cánh bướm run rẩy, y nhìn nhìn Lý Phượng Kỳ, dư quang lại lén lút thoáng nhìn sang bên trái, đợi lúc nhìn thấy hơn nửa giường để trống, cùng với cái chăn cuộn thành một đống, lỗ tai trắng như tuyết liền nhuộm đỏ rát.
Y cuộn tròn ngón chân, thân thể cẩn thận lui về phía sau một chút, đôi mắt nhìn loạn trái phải, lúng túng cười cười: "Tỉnh rồi."
Lý Phượng Kỳ thấy lỗ tai y hồng thấu, đôi mắt dao động không dám nhìn thẳng hắn, nỗi ấm ức vì cả đêm không ngủ được chặn ở ngực liền tan hết. Hắn "Ừ" một tiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Vân Đình, chậm rãi mở miệng: "Vậy làm phiền đại công tử lấy một bộ trung y sạch sẽ đến cho ta."
"Sao lại muốn thay y phục?" Diệp Vân Đình hỏi theo bản năng.
Rõ ràng tối hôm qua ngâm thuốc xong đã thay trung y sạch sẽ rồi.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, như cười mà không cười: "Hai người ngủ chung có hơi nóng, bị đổ mồ hôi."
Tối hôm qua lúc Diệp Vân Đình mới chui vào chăn hắn, trên người y lạnh lạnh mát mát rất là thoải mái, vừa vặn giải nhiệt. Nhưng sau một lúc lâu, người Diệp Vân Đình càng ngày càng ấm, mà Lý Phượng Kỳ bị thuốc ảnh hưởng, thân thể nóng nực bị dày vò nửa đêm, đổ mồ hôi đầy người.
Vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ có được đáp án khiến bản thân không còn đất dung thân. Lúc này đến hai má Diệp Vân Đình cũng đỏ, y như chấn kinh từ trên giường bắn lên, vội vã xỏ giày chạy ra ngoài: "Ta đi lấy cho ngươi."
Quý Liêm ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua, thấy y mặc mỗi trung y đứng trước tủ quần áo lung tung tìm kiếm, không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu gia, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, sao lại không mặc áo khoác chạy loạn?!"
Diệp Vân Đình cũng không ngẩng đầu: "Biết rồi biết rồi, mặc ngay đây."
Y nhờ tủ quần áo che chắn, dùng hai bàn tay lạnh lẽo hạ nhiệt độ cho hai má nóng bỏng.
Lý Phượng Kỳ có ý tốt chia nửa giường cho y, kết quả y lại được voi đòi tiên chui vào ổ chăn người ta, thật sự là quá đáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!