Chương 8: Thật mất mặt đó, anh quỷ à…

Ngôn Tư Diễn đời này hận nhất là ngược luyến, nhưng cậu lại luôn gặp được loại chuyện chỉ có trong phim ngược luyến loại hai.

Nhìn người bạn gái mới chia tay không lâu đang nắm tay một người đàn ông đi tới, Ngôn Tư Diễn đang suy nghĩ nên làm như không biết, hay là lễ phép bước đến chào hỏi.

Nhưng ông trời không cho cậu cơ hội lựa chọn, bởi vì bạn gái cũ đã bước vào nhà hàng, mà hướng đi tới chính là khu VIP.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Tần Húc Cẩn thấy người bên cạnh bất bình thường, mặt không chút thay đổi mở miệng hỏi, tầm mắt liếc về phía đôi nam nữ đang đi tới chỗ này.

"Mảnh khăn thêu kia thật đẹp." Ngôn Tư Diễn chỉ vào một cái khăn trắng trên giá, cười tủm tỉm nói.

Phục vụ viên vừa lúc đi ngang qua, lễ phép giải thích: "Thưa ngài, đó là khăn dùng để lau bàn của nhà hàng." Xem ra điều kiện vệ sinh trong nhà hàng rất tốt, nếu không sao khách hàng có thể đem khăn lau bàn nhìn thành khăn thêu. Mỗ nhân viên phục vụ lâm vào một loại trạng thái "Ta tự hào, ta kiêu ngạo" rời đi.

Ngôn Tư Diễn nhìn theo bóng nhân viên nọ, cười gượng nói: "Ha ha, cái nhà hàng này thật không tồi, lấy cả đồ thêu làm khăn lau."

Tần Húc Cẩn: ???

"Tư Diễn, sao anh lại ở đây?" Một giọng nữ nghi hoặc xen vào bầu không khí câm lặng giữa hai người, hiển nhiên người nọ đối với việc Ngôn Tư Diễn có thể vào nơi sang trọng như thế này rất kinh ngạc.

Tần Húc Cẩn nheo mắt, đánh giá người vừa lên tiếng, trang điểm quá dầy, nhìn không ra nguyên bản khuôn mặt là như thế nào, hơn nữa cô ta có quan hệ gì với nhóc xui xẻo kia? Liếc mắt nhìn kẻ đang đứng bên người, thấy sắc mặt cậu thật mất tự nhiên, anh nhíu mày, cô gái này???

"Tần tổng." Người đàn ông đi cùng cô ta nhận ra Tần Húc Cẩn, thân hình có chút mập mạp lập tức bước lên phía trước, tươi cười nói: "Tần tổng khỏe chứ, hôm nay anh đến đây bàn chuyện làm ăn sao?"

Ánh mắt Tần Húc Cẩn đảo qua người đàn ông này: "Xin chào, cô gái bên cạnh anh là?" Mục tiêu thực rõ ràng, thái độ thực kiên định.

Ngôn Tư Diễn thấy thế dưới đáy lòng oán thầm, đại BOSS căn bản không biết đối phương là ai, nhưng hứng thú với mỹ nữ lại không nhỏ.

"Cô ấy là bạn gái của tôi." Người đàn ông liếc nhìn thanh niên đi cùng Tần Húc Cẩn, thấy cậu ăn mặc bình thường, cũng không hỏi nhiều: "Tần tổng là tới dùng cơm sao? Vậy cùng ăn đi, tôi mời, hy vọng ngài có thể cho tôi một chút mặt mũi."

Tần Húc Cẩn không trả lời, anh liếc nhìn cái đầu do uể oải mà cúi xuống của Ngôn Tư Diễn, trong lòng đột nhiên trở nên khó chịu: "Không muốn???"

"Tần tổng, chỉ là một bữa cơm thôi mà, mọi người về sau làm ăn còn qua lại nhiều, ngày thường Tần thị cung cấp cho chúng tôi rất nhiều mối làm ăn, mời ngài ăn bữa cơm hẳn là nên làm đi." Người đàn ông biết tính cách của Tần Húc Cẩn, sợ đối phương hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

Tần Húc Cẩn vẫn không trả lời, diện vô biểu tình nhìn nam nhân đang nói, khiến cho anh ta toát mồ hôi lạnh.

Không khí trở nên có chút xấu hổ, Ngôn Tư Diễn sờ sờ cái mũi, vì cái bụng đang kháng nghị của mình, cậu quyết định kiên cường mà dũng cảm phá vỡ sự yên tĩnh này: "Tổng giám đốc, chỉ còn nửa giờ nữa là tới thời gian làm việc buổi chiều." Nhìn thấy ánh mắt cảm kích của người đàn ông đối diện, Ngôn Tư Diễn cứng ngắc rời mắt, một ông bác không cần làm ra loại biểu cảm LOLI như vậy, khả năng tiếp nhận của cậu tuy cao, nhưng cũng không chịu nổi a.

"Đói bụng?" Tần Húc Cẩn mặt không chút thay đổi nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, thấy cậu dường như vẫn bình thường, mới gật đầu với người đàn ông kia: "Đi thôi."

Người phụ nữ có chút do dự nhìn bóng dáng ba người, không biết bản thân nên đi theo hay về trước.

"Tuyết Kỳ, em sao vậy?" Người đàn ông kia khó hiểu mở miệng hỏi, anh chợt nhớ ra hình như bạn gái mình biết thanh niên kia, mà quan hệ giữa Tần tổng và cậu ta dường như không tệ, nếu hợp đồng gần đây nhờ được cậu giúp đỡ thì khó khăn sẽ giảm không ít.

Trương Tuyết Kỳ nhìn nhìn bốn phía, không có nhân vật nào khả nghi, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, cho dù là hỏa hoạn hay chuyện gì xảy ra cũng có thể dễ dàng chạy đi, hẳn là sẽ không sao đâu??? Quyết định đi theo.

Ngôn Tư Diễn đang đi phía trước bước chân hơi khựng lại một chút, quay đầu lại lập tức nhìn thấy do dự trong mắt Trương Tuyết Kỳ, cậu cười một cách trào phúng, lúc trước khi người phụ nữ này theo đuổi mình, đã từng nói sẽ đồng cam cộng khổ, nhưng??? Cậu rũ mí mắt xuống, dấu đi tình tự nơi đáy mắt, cười tủm tỉm mở miệng: "Nếu cô thấy không thoải mái, có thể đi trước."

"Không cần." Thanh âm Trương Tuyết Kỳ hơi cao lên, ý thức được thái độ của mình bất lịch sự, cô mất tự nhiên cười cười: "Tôi không sao."

Người đàn ông kia không phát hiện được sự khác lạ của hai người, cười nói: "Thì ra Tuyết Kỳ biết ngài đây, thật là trùng hợp."

Nếu anh biết cô ta là bạn gái cũ của tôi, anh chắc chắn sẽ cảm thấy trùng hợp hơn nhiều, Ngôn Tư Diễn ngoài cười trong không cười nói: "Đúng là rất trùng hợp."

Bốn người vào phòng, theo nguyên tắc ưu tiên phái nữ, ba người đàn ông đưa thực đơn cho Trương Tuyết Kỳ, Tần Húc Cẩn đan hai bàn tay vào nhau, ngắm Ngôn Tư Diễn đang chọc đống hoa quả khô trên bàn.

Ngôn Tư Diễn vui vẻ bóc vỏ sung, dưới ánh nhìn chăm chú của ba người kia, ăn đến vô cùng say sưa, ngoại trừ thanh âm phát ra khi bóc vỏ, cả căn phòng không hề có âm thanh nào khác.

Người đàn ông kia là do thái độ lạnh lùng của Tần Húc Cẩn khiến cho nghẹn lời, mà Trương Tuyết Kỳ lại càng không biết nên nói gì, về phần Tần Húc Cẩn, anh vốn không phải là người nói nhiều, vì thế không khí trở nên càng ngày càng cổ quái, riêng Ngôn Tư Diễn vẫn ăn ăn, ăn đến hồn nhiên vô tư mà không để ý, dù sao thì giá quả sung vẫn đắt hơn hạt dưa nhiều.

Nhân viên phục vụ đáng thương vì không khí quỷ dị của mấy người mà bị dọa cho cả người không được tự nhiên, nghe âm thanh nhấm nuốt vang lên "cạp cạp" bên người, cảm thấy như là xương cốt của mình đang bị ăn vậy, khiến cho anh nhịn không được mà run lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!