Từ siêu thị về nhà, sau khi ngồi lên sofa Ngôn Tư Diễn mới nói: "Người kia, người lúc nãy là Thiện Á Đồng?" Cậu chợt cảm thấy tiếc, đáng lẽ lúc đó nên gọi anh ta lại nhờ quảng cáo cho sản phẩm của công ty, mà còn không tốn tiền.
Tần Húc Cẩn gật gật đầu: "Ừ."
Ngôn Tư Diễn im lặng một lúc mới nói: "Anh… Có cảm thấy anh ta và người bảo tiêu trung thành kia có gì đó không?"
Tần Húc Cẩn mặt không thay đổi nói: "Người đó không phải bảo tiêu, mà là tổng giám đốc Tiếu thị, Tiếu Tử Mặc, từng là nhân vật cấp bậc thiên vương trong giới giải trí." Giới giải trí, quả là một nơi thay đổi rất nhanh.
"Vậy hai người họ…" Ngôn Tư Diễn cứng họng: "Tình cảm của hai người bọn họ giống như, như…"
"Bọn họ là người yêu, cậu không nhìn ra ư?" Tần Húc Cẩn liếc cậu một cái: "Là do Tiếu Tử Mặc rất che chở Thiện Á Đồng, nên cậu mới cho rằng anh ta là bảo tiêu của Thiện Á Đồng." Anh nhìn Ngôn Tư Diễn: "Bảo tiêu không thể che chở đến mức ấy được."
Ngôn Tư Diễn mất tự nhiên chuyển tầm mắt: "Tôi chỉ không ngờ Thiện Á Đồng lại là gay."
"Tôi còn nhớ vài năm trước hai người đó cùng đóng một bộ phim." Tần Húc Cẩn dừng một chút: "Cậu cảm thấy đồng tính luyến rất quái dị?"
Ngôn Tư Diễn lắc lắc đầu: "Tôi không có ý đó." Cậu tựa vào sofa, nghĩ đến chuyện mấy hôm nay, còn có nam diễn viên khiến cậu cảm thấy bất ngờ, giống như thế giới quan bỗng dưng sụp đổ, cậu nhắm mắt lại nói: "Chỉ là có chút không thể thừa nhận ngay được."
Cậu hiểu cậu nói không thể thừa nhận cái gì, Tần Húc Cẩn cũng hiểu.
Mai quản gia bưng hai tách trà đến, đặt nhẹ xuống bàn trà trước mặt hai người, đang chuẩn bị xoay người đi, chợt nghe tiếng Ngôn Tư Diễn gọi lại.
"Mai quản gia, có thể cho tôi biết, ông là gì không?"
Mai quản gia hơi dừng lại, xoay người mỉm cười nói: "Ngôn thiếu gia, tôi là quản gia, còn có thể là cái gì?" Hơi cúi đầu xuống, che dấu nghi hoặc nơi khóe mắt, hôm nay Ngôn Tư Diễn có chút kỳ lạ, vừa rồi ra ngoài rốt cuộc gặp chuyện gì?
Ngôn Tư Diễn nâng tách trà lên, nước trà tỏa ra hương hoa mai: "Như vậy, quản gia có thể nói cho tôi biết, Mạt Lan là gì được chứ?"
Mai quản gia nhìn vào mắt Tần Húc Cẩn, thấy ánh mắt bình tĩnh của anh, đành nói: "Mạt Lan không phải người chăm sóc cây cối trong nhà sao, có chuyện gì ạ?"
"Hôm nay ở siêu thị chúng tôi gặp một chuyện rất kỳ quái, nhưng khi chúng tôi đi ra, ngay cả một cảnh sát ngăn chúng tôi lại hỏi cũng không có, phải nói là, bọn họ giống như không nhìn thấy chúng tôi." Ngôn Tư Diễn không để ý tới lời của Mai quản gia, nói tiếp: "Hơn nữa, tổng giám đốc, anh cũng nhìn thấy đúng không?"
Sắc mặt Mai quản gia khẽ biến, Ngôn Tư Diễn nói những lời này, có nghĩa là cậu đã bắt đầu nghi ngờ, ông cúi chào Tần Húc Cẩn, rồi im lặng lui xuống, đối với ông, những chuyện này ông không thể xử lý, cũng không được tham gia vào.
Cả phòng khách chỉ còn hai người Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn nhìn bộ dáng không chút thay đổi của Ngôn Tư Diễn, trên khuôn mặt lạnh lùng từ trước tới giờ xuất hiện bất an, anh cẩn thận quan sát biểu tình của Ngôn Tư Diễn: "Tiểu Ngôn."
Ngôn Tư Diễn giương mắt: "Anh vẫn luôn lừa dối tôi."
Tần Húc Cẩn vội vàng nói: "Cậu chưa từng hỏi tôi."
Ngôn Tư Diễn khóe miệng giật giật, được rồi, cậu thật sự chưa từng hỏi, vì thế cậu nghiêng nghiêng đầu: "Vậy anh có phải là người không?"
Tần Húc Cẩn dưới ánh mắt sáng như đèn pha (sáng quắc) của Ngôn Tư Diễn, buồn buồn lắc đầu, tuy anh không biết là người có gì tốt, nhưng hiện tại anh cảm thấy, nếu anh là người ít nhất có thể khiến cho người trước mặt tiếp nhận.
Im lặng một lát, ánh mắt Ngôn Tư Diễn phóng ra ánh sáng quỷ dị: "Chẳng lẽ anh là hồ ly tinh, vì kiếp trước tôi cứu anh, nên giờ anh đắc đạo rồi quay lại tìm tôi báo ân?"
(Báo ân ký – …)
Tần Húc Cẩn vội ho một tiếng: "Tôi không liên quan đến Bạch Xà truyện."
"Vậy anh có phải là một sinh vật dưới nước, tôi mua anh, rồi thấy anh đáng thương, cuối cùng đem thả, hiện giờ anh tới chăm sóc tôi?" Ngôn Tư Diễn giật mình, khó trách Tần Húc Cẩn muốn để cậu tới nhà anh ở, thì ra là để chăm sóc cậu tốt hơn.
"Tôi cũng không biết nàng tiên ốc." Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn đang vô cùng kích động, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng vừa rồi của mình thật dư thừa.
Ngôn Tư Diễn nhíu mày, chợt biến sắc: "Chẳng lẽ, anh thấy tôi số mệnh đặc biệt, nuôi tôi để ăn làm gia tăng công lực, trường sinh bất lão?"
Tần Húc Cẩn bất đắc dĩ cười khổ: "Tiểu Ngôn, cậu không phải Đường Tăng."
"Vô nghĩa, tôi dĩ nhiên biết tôi không phải Đường Tăng." Ngôn Tư Diễn lùi lùi ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Tần Húc Cẩn: "Anh không thể ăn tôi, tôi có bốn đồ đệ bảo vệ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!