Trong phòng của khách sạn, Ngôn Tư Diễn đang ngồi xem đống ảnh mới chụp, ngoại trừ một số ảnh phong cảnh và ảnh chụp cậu, còn có ảnh chụp Tần Húc Cẩn, cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của người kia, nhíu mày thở dài, ngay cả chụp ảnh cũng không cười một cái.
Boss bị chuột đồng kéo đi, cũng không biết hai người muốn bàn chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của chuột đồng, cậu có cảm giác rất quỷ dị, lắc lắc đầu, cậu tiếp tục xem ảnh, đột nhiên hơi ngừng lại, ngây ngốc nhìn bức ảnh trước mặt.
Khi chụp ảnh cậu cũng không để ý tới cảnh này, giờ nhìn lại thấy sởn tóc gáy, ánh mắt phẫn hận của bóng người đứng trong góc giống như một đạo hàn quang đâm thẳng vào người cậu, tuy rằng cậu cũng thường xuyên gặp được những thứ đó, dù là oán linh, phần lớn cũng khá dễ xử lí, nhưng lần này thật không đơn giản, có thể hiện hình trong ảnh, phải mạnh tới mức nào?
Hơn nữa cho dù chỉ là ảnh chụp, cậu vẫn có thể cảm thấy một cỗ oán khí, nhưng điều làm Ngôn Tư Diễn khó hiểu là, vì sao người oán quỷ này nhìn lại là Tần Húc Cẩn.
Từ góc đứng của oán quỷ này, còn có hướng tầm mắt, cậu hoàn toàn khẳng định, thứ đó đang nhìn Tần Húc Cẩn, nghĩ thế, cậu ngồi dậy, xóa bức ảnh này đi, thuận tiện kết một cái ấn trên cameras.
Nhìn thời gian ở điện thoại, bây giờ đã là mười giờ đêm, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa phòng, đi tìm Tần Húc Cẩn, nếu oán linh cường đại như vậy tìm được Tần Húc Cẩn, cho dù anh là mặt than, cũng không lạnh hơn oán quỷ.
Ra khỏi cửa, vừa đi được hai bước, đèn đường đã bắt đầu nhấp nháy, cậu ngẩng đầu nhìn thứ đang bám trên đèn đường, trở mình một cái xem thường, mấy tình tiết trong phim kinh dị đã diễn tới cũ mèm, mấy con quỷ này có thể có chút tinh thần đổi mới được không?
Không thèm để ý tới trò đùa này, thứ đang bám ở trên kia vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, Điền Sơ ở cùng phòng với quản lí phòng hậu cần, cách phòng của cậu và Boss chỉ vài phòng, cậu phát hiện ra mấy thứ trên đường kia, tới trước cửa phòng Điền Sơ lại không còn thấy chút nào, sạch sẽ tới bất ngờ, nhìn cửa phòng Điền Sơ, lại nhìn nhìn mấy con đang hớn hở hân hoan đứng trước cửa phòng mình, Ngôn Tư Diễn không thể không thừa nhận, đây là số mệnh trong truyền thuyết a.
Tần Húc Cẩn nhìn ảnh chụp trong cameras, lạnh lùng nói: "Tốt lắm." Cất cameras vào trong túi: "Những thứ đồ lần trước anh xin mua, tôi đồng ý."
Điền sơ nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, ai nói phòng nhân sự không quan trọng, nhìn đi, trang thiết bị của phòng nhân sự chúng ta tiên tiến thế nào, xem quản lí các phòng khác còn có thể vênh váo tự đắc trước mặt mình thế nào?! Nhưng mà, Điền Sơ lại nghĩ, phản ứng này của Boss không phải thể hiện là, Boss thật sự thích Ngôn tiểu trợ lí? Vạn nhất chuyện tổng giám đốc là đồng tính truyền ra, tổng giám đốc có thể hoài nghi là anh truyền ra không, đến lúc đó anh phải giải thích thế nào đây?
Biết nhiều chuyện, kỳ thực cũng không tốt chút nào.
Vạn nhất một ngày nào đó Boss thấy anh biết nhiều quá, cuối cùng… sẽ… cuối cùng sẽ… Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vì thế chuột đồng lo lắng. Nhưng mà anh cũng không có lo lắng được lâu, thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Tôi đi mở cửa." Điền Sơ vui vẻ lon ton chạy ra mở cửa, mở ra, liền nhìn thấy tổng giám đốc phu nhân tương lai đang đứng ngoài, trên mặt còn mang một nụ cười.
"Điền quản lí, tổng giám đốc có ở đây không?" Ngôn Tư Diễn nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Điền Sơ, trong lòng cảm khái, ai nói sắc mặt phụ nữ thay đổi như thời tiết tháng sáu? Kỹ thuật thay đổi sắc mặt của Điền quản lí đây so với phụ nữ còn ngưu B (trâu bò) hơn, một nghệ nhân tài giỏi của loại kịch biến sắc mặt ở Tứ Xuyên* cũng không làm được như Điền Sơ.
*Chú thích: Một loại hình kịch ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi biểu diễn, người diễn thay đổi hàng ngàn cái mặt nạ sặc sỡ cực nhanh mà khiến cho người xem không thể nhìn ra cách thay đổi cũng như nơi giữ mặt nạ. Cứ như hàng ngàn cái mặt nạ ấy dính trên mặt người diễn kia vậy.
"Có, có." Vừa nghe thấy đối phương là tới tìm sếp, Điền Sơ vội vàng mở cửa, niềm nở làm một cái tư thế mời vào, sau đó tới chỗ ấm nước rót một ly trà đặt xuống trước mặt Ngôn Tư Diễn.
"Cậu đi tìm tôi?" Tần Húc Cẩn nhìn người đang ngồi cạnh mình, trong trí nhớ của mình, hình như cậu chưa bao giờ chủ động đi tìm anh.
"Ân, một mình tôi ở trong phòng, buồn chán." Ngôn Tư Diễn quét mắt nhìn khắp phòng, không cảm thấy chút oán khí nào, đang cảm thấy khó hiểu nên thuận miệng trả lời Tần Húc Cẩn.
Cằm Điền Sơ giật giật, thì ra sếp không phải là yêu đơn phương? Hình như Ngôn tiểu trợ lí cũng có tình cảm với sếp, nếu không sếp mới đi một chút, cậu ta đã thấy buồn chán?
Khóe miệng Tần Húc Cẩn giương lên 0.01 cm, cũng không thèm để ý tới cái cằm bất ổn của Điền Sơ, ngay cả ngữ khí cũng nhu hòa đi không ít: "Vậy cùng quay về thôi." Nhìn mái tóc mềm mại của người kia, anh cảm thấy thật muốn sờ sờ, nhưng cánh tay lại quy quy củ củ mà đờ ra.
"Nga nga, đi thôi." Ngôn Tư Diễn không biết lời nói vừa rồi của mình khiến người nghe suy nghĩ xa tới mức nào, thấy Tần Húc Cẩn nói đi, lập tức gật đầu nói: "Vậy mau đi thôi." Nếu như mãnh quỷ xuất hiện, cậu cũng không có bản lĩnh bảo hộ hai người không biết chút gì này an toàn.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Điền Sơ chậc chậc lưỡi: "Gấp như vậy…" Vội trở về làm chuyện gì sao? Anh sờ sờ cái mũi, cũng không nói hết nửa câu còn lại.
Ra khỏi phòng Điền Sơ, trên đường đi không nhìn thấy thứ gì cả, ngay cả tiểu quỷ vừa rồi bám trên đèn nghịch ngợm cũng không thấy, Ngôn Tư Diễn bất bình nghĩ, vì sao cậu luôn gặp chuyện như vậy, mà Boss mặt than lại không bao giờ gặp, chẳng lẽ lũ đó cũng bắt nạt người hiền lành? Không thể phân biệt đối xử như vậy a.
Tần Húc Cẩn quay đầu lại, thấy Ngôn Tư Diễn đang nhìn chằm chằm đèn đường phía trên với một bộ dáng phẫn hận, anh nhìn mấy cái đèn trông vô cùng bình thường mà ở bất cứ đâu cũng thấy được: "Cậu đang luyện thị lực? Thật ra ánh sáng mạnh đối với mắt có kích thích, nếu muốn luyện, ra ngoài kia lấy hai cái lá cây để luyện thì tốt hơn."
Ngôn Tư Diễn cứng ngắc gục đầu xuống: "Không, tôi chỉ đang nghiên cứu xem trên cái đèn này có bao nhiêu tro bụi."
Tần Húc Cẩn nhìn bóng đèn sạch sẽ: "Có cần kính lúp không?"
"Không cần đâu, sự thật chứng minh, điều kiện vệ sinh của khách sạn này rất tốt." Sờ sờ cái mũi, nụ cười trên mặt Ngôn Tư Diễn có chút không duy trì nổi nữa.
Tần Húc Cẩn không để ý tới cậu, mở cửa phòng, nói với người phía sau: "Vào đi." Đợi người phía sau vào phòng, anh mới quay đầu quét mắt nhìn bóng đèn, tiểu quỷ vừa mới hiện lên bị anh liếc một cái, lập tức biến mất, trên hành lang một tia quỷ ảnh cũng không có.
Diện vô biểu tình đóng cửa lại, anh đặt chìa khóa phòng lên tủ ở đầu giường: "Tôi đi tắm, cậu nếu buồn chán có thể xem TV."
Ngôn Tư Diễn nghe thấy anh muốn đi tắm, buột miệng nói: "Anh nếu cần gì cứ gọi tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!