Chương 4: Tô Dư

Tô Dư không làm thật, vốn định chế giễu đôi câu, nhưng rồi bị một cuộc gọi cắt ngang.

Cô xoay người bắt máy, biến mất trong trời đêm đen đặc, để lại ánh nhìn nóng bỏng của Chu Phi Trì ở phía sau cánh cửa.

Trở lại nhà họ Từ. Từ Trắc Khải bắt chéo hai chân, ngậm xì gà: "Gớm nhỉ, mẹ tôi gọi điện cô mới chịu nghe cơ đấy."

Tô Dư: "Anh nói cái giọng quái gở đó cho ai nghe vậy?"

"Bao lâu rồi con chưa về thế hả?" Bà Từ xuống lầu, giọng trong trẻo, không phân rõ cảm xúc.

Tô Dư im lặng, gọi: "Dì Từ."

Bà Từ đứng lại trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống với đôi mắt đầy chua ngoa không đổi: "Có phải con tự ôm dự án không?"

Tô Dư thừa nhận: "Con ra chỗ cầu vượt của chi nhánh tập đoàn Vân Kiến ạ."

Bà Từ ngắt lời, không kiên nhẫn lắng nghe.

"Bà Trương thấy con thị sát ở công trường đấy, xem xét cái gì thế? Có gì hay mà xem với chả xét? Nhà họ Từ chúng ta cần con phải xuất đầu lộ diện à?" Bà quay sang nói với Từ Trắc Khải: "Con bận thì bận, nhưng cũng nên chú ý đến chuyện của Tô Tô đi."

Từ Trắc Khải mở hai tay: "Con cho tiền cô ta không lấy, bây giờ người ta rất có chí khí đấy mẹ."

Mắt bà Từ lạnh hẳn: "Toàn ăn nói vớ va vớ vẩn."

Dù không nói rõ nhưng Tô Dư vẫn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ và miệt thị, một trái một phải tát lên mặt cô.

Bà Từ bảo Tô Dư lên lầu.

Nhà họ Từ rất lộng lẫy và giàu có, nước chảy núi giả, như một khu vườn thượng uyển hoàng gia. Tiếng quở trách giận dữ vọng xuống từ tầng hai, mồn một trước mặt mọi người không che không cản.

"Con đang mặc thứ gì thế, đúng là không đoan trang."

"Chuyện của tập đoàn Vân Kiến, con không nên đi mời chào mới phải, còn ra thể thống gì nữa."

"Con học đâu ra cái thói đó vậy, đừng quên là ai cho con tất cả những thứ này."

Tô Dư giống như bùn đất được mạ vàng khảm ngọc.

Đẹp đẽ đến mấy thì sao chứ.

Bùn đất chính là bùn đất, bị tùy ý bóp nghiến, tôn nghiêm và thể diện không đáng được nhắc tới.

Đầu bếp làm bánh ngọt, người dọn dẹp, tài xế, người pha chế nước hoa, bất cứ ai ở nhà họ Từ đều có thể nghe rõ rành rành. Bà Từ bảo Tô Dư cút cho khuất mắt, cút đi để ngẫm lại.

Tô Dư cút vào phòng của mình.

Từ Trắc Khải đứng bên cửa sổ sát đất, tây trang thẳng thớm, khuy măng sét bạch kim của anh ta trùng với màu của chiếc đồng hồ đeo tay.

Anh ta đúng là một tên cặn bã không ai bằng.

Tô Dư: "Từ Trắc Khải, anh khùng à."

Từ Trắc Khải: "Đang dạy dỗ cô thôi."

Tô Dư đau họng, vùng bụng tê dại, đến cả tim lẫn phổi, vừa cất tiếng thì nước mắt cũng chực trào vì đau.

Cô im hơi lặng tiếng khiến Từ Trắc Khải không vui.

"Nhà tôi nhận nuôi cô, cô ăn cơm và được hưởng lợi ở nhà họ Từ bấy nhiêu năm qua, cô có tư cách gì kiêu ngạo với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!