Chương 2: Tô Dư

Tối qua, giày cao gót không vừa chân đã cà trầy gót chân Tô Dư, tạo thành một mảng rất lớn khiến cô đau đến tê dại. Tới bây giờ, cô thậm chí còn không thể đi giày đế bằng, mà phải giẫm lên gót giày kéo lê xềnh xệch.

Nhan Mật không thể chịu đựng được nữa, món ăn được dọn lên đủ hết nhưng cô ấy không ăn mà chạy xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới và mang về cho cô một đôi dép lê, rồi mắng chửi: "Từ Trắc Khải có bị gì không vậy? Thình lình bảo cậu đi thì thôi đi, ngay cả số giày của cậu mà cũng không nhớ được? Dầu gì cũng là vị hôn phu cũ kia mà."

Tô Dư nói: "Đâu phải ngày đầu cậu biết anh ta."

Nhan Mật nhìn chằm chằm chỗ trầy da của cô rồi cau mày: "Tối qua cậu không về hả? Mẹ cậu gọi điện cho mình đấy."

Tô Dư không đáp.

Nhan Mật đảo mắt, vỡ lẽ: "Ở cùng với anh ta sao?"

Tô Dư ngầm thừa nhận.

"Chưa ngán cơ à?" Thoạt tiên Nhan Mật khá bất ngờ, ngay sau đó nói với vẻ như ủng hộ chính nghĩa: "Biết cậu bận, vậy để mình lo cho, mình bảo Alic gọi mấy mẫu nam dưới tay ảnh tới cho cậu chọn nha."

"Cậu đừng hành mình nữa đi." Tô Dư cau mày: "Không chịu nổi đâu."

Mạch não Nhan Mật hơi quái: "Gã kia đỉnh vậy sao?"

Tô Dư đút cho cô ấy một miếng thịt bò nạm: "Ăn của cậu đi này."

Nhan Mật chơi khá thoáng, trò gì cũng biết, những cô nàng khá giả thế này luôn rất giỏi tiêu tiền mua vui. Chu Phi Trì thuộc dạng khôi ngô, nhưng không phải hình mẫu mà cô ấy muốn, chỉ mang máng nhớ là Alic đã dẫn đến.

Ngày đó tâm trạng Tô Dư rất tệ nên Nhan Mật đã giúp cô vui lên.

Tô Dư không thích mấy chuyện này, bị quấy rầy sẽ phiền và sợ lắm, bèn chiếu lệ chỉ ra cạnh cửa: "Anh ta đi."

Một góc ánh sáng không chiếu tới, thậm chí cũng chẳng thấy rõ có người đứng ở đó hay không.

Alic cất giọng the thé, gọn gàng và dứt khoát bảo Chu Phi Trì bước ra.

Anh tiến lên nửa bước, ánh sáng chiếu vào mặt, anh nhìn chằm chằm Tô Dư, ánh nhìn như dòng nước xiết cấp tốc rút đi, khó thể che giấu vết sóng cuồng bạo.

Tô Dư chợt tỉnh rượu bởi cái nhìn này. Dường như khá quen thuộc, nhưng bây giờ cô quả thật không nhớ nổi từng gặp ánh nhìn ấy ở đâu.

Chu Phi Trì là một bạn đồng hành rất tốt, săn sóc, tinh tế, dịu dàng, có chừng mực, tương phản với thân hình cao lớn của anh.

Mỗi khi mây mưa xong, anh luôn rời đi một lúc rồi mười phút sau lại quay về.

Tô Dư hỏi: "Đi đâu thế?"

Chu Phi Trì cúi xuống nhìn cô, trên tấm lưng rộng còn lưu lại vết móng tay cô cào loạn, trông rất gợi cảm.

Anh nói: "Hút thuốc."

Tô Dư không hỏi tại sao anh phải "đi làm trai bao".

Chẳng qua có lần cô vô tình thoáng thấy màn hình điện thoại chưa tắt của anh, là tin chuyển khoản Wechat, ghi chú: Tiền thuốc.

Nhan Mật nói sắc mặt cô không tốt, bảo Chu Phi Trì đừng quá mãnh liệt.

Hai người đi Spa, vừa nằm xuống thì điện thoại di động reo lên.

Giọng nói như có lửa đốt: "Chị Tô Tô, chị mau tới đây đi ạ. Anh Khải uống nhiều quá, đau bụng lăn lộn luôn rồi!"

Tại căn phòng riêng sang trọng nhất trong Minh Châu Hối. Tô Dư đẩy cửa vào, bên trong đang nhốn nháo rần rần.

Từ Trắc Khải quả thực đang lăn lộn, nhưng không phải vì đau, mà vì cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!