Tô Dư ra sức ghìm chặt cổ anh.
Suýt nữa Chu Phi Trì đã không thở nổi.
Không tồi, biết ngượng ngùng rồi.
Đây cũng là một khởi đầu tốt.
Tô Dư siêu âm, xương không bị thương, nghỉ ngơi tầm vài ngày sẽ khỏi.
Tô Dư yêu cầu, Gọi xe cho em đi.
Chu Phi Trì đáp, Em đã thành ra thế này rồi, sao ở khách sạn được.
Tạm thời Tô Dư chưa thể về Quảng Châu, cô còn dự án. Hai ngày sau người phụ trách dự án sẽ tới Thâm Quyến, Tô Dư muốn tranh thủ giành lấy.
Không thể ở khách sạn, vậy ở đâu mới được đây.
Chu Phi Trì đề nghị: "Chỗ anh còn một phòng."
Câu này không đứng đắn.
Tô Dư nhíu mày nhìn anh.
Người nào đó còn chưa kịp nhướng mày, Chu Phi Trì đã đáp lại một cách rất thần thái: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ tính tiền phòng đấy."
Anh lấy điện thoại di động, thành thạo mở mã thu phí rồi quẹt.
Thật là, anh chàng lương thiện muốn được trả thù đây mà.
"Thiếu 50."
"Không được thiếu, mỗi ngày anh phải nấu cơm, làm vệ sinh cho em nữa."
"Thế em không ăn cơm của anh."
"Không ăn sẽ tính thêm 100."
Trước cổng bệnh viện, Tô Dư đi khập khiễng, trong khi Chu Phi Trì một tay dìu cô, đang ép mua buộc bán, miệng lưỡi không chịu tha ai.
Tô Dư bật cười, ôm lấy cánh tay anh: "Chu Phi Trì."
"Sao?"
"Tính tiền mắc vậy mà anh còn bắt em tự đi à, mau ngồi xuống."
Chu Phi Trì vững vàng cõng cô lên, khảng khái một cách vụng về: "Cái này anh sẽ không tính tiền, quà tặng kèm."
Chu Phi Trì thật sự rất giỏi, hai ba bận đã dọn dẹp căn phòng gọn ghẽ. Chăn và ga trải giường giống của Chu Thấm Chi, lúc ấy anh đã mua hai bộ giống nhau.
Tô Dư ngoái đầu: "Có phải anh luôn chuẩn bị sẵn không, vì biết em sẽ qua đây ở nè."
Chu Phi Trì cúi người, vuốt phẳng ga trải giường: "Không có, đỡ phiền."
Tô Dư hứ một tiếng: "Không thành thật."
Cô muốn đi tắm, quần áo mang theo đều nằm trong vali.
Chân bị thương, cô ngồi chồm hổm không được nên Chu Phi Trì lấy giúp cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!