Chương 11: Chu Phi Trì

"Cô Tô đúng là tuổi trẻ tài cao, trong nhiều người vậy mà cô có thể lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Trình."

Trợ lý khen ngợi từ đáy lòng. Tô Dư chỉ cười, không đáp lại.

Hợp đồng được ký kết, tiền đặt cọc đã đến lúc chiều. Chị đúng là chị, chị Trình đã nói là làm.

Nhan Mật reo lên: "Baby! Cậu làm được rồi!"

Tô Dư buộc mình phải cộng hưởng: "Đúng vậy, mình có thể tự kiếm ra tiền rồi, không cần dựa vào nhà họ Từ nữa.

"Đi bước đầu tiên, sẽ có mọi thứ thôi." Nhan Mật vẽ bản kế hoạch và mừng thay cho cô: "Cho Từ Trắc Khải tức chết, tưởng mình là người đàn ông duy nhất à, chị em bọn này có nhiều đàn ông mê lắm đấy nhá!"

Tô Dư nhắm lại mắt, rì rầm: "Đúng vậy, mình có rất nhiều người yêu."

Trong đầu hiện lên gương mặt đó, mặt mũi khôi ngô, đường nét rắn rỏi.

Tô Dư giơ tay lên khẽ lau đi khóe mắt.

Nhưng chủ nhân của gương mặt ấy còn có thể yêu cô nữa không.

Sau đó, tổng giám đốc Trình hẹn Tô Dư ra gặp mặt.

Trong câu lạc bộ cao cấp, một người phụ nữ đang hưởng thụ liệu pháp spa toàn thân. Làn da của chị ta rạng rỡ, đường nét cổ thon gọn, ở độ tuổi hơn 40 tuổi mà chị ta chăm sóc mình tốt đến đáng kinh ngạc.

Tổng giám đốc Trình giờ đã biến thành chị Trình, lần này chị ta vô cùng hào phóng với Tô Dư.

"Dự án cho ai chẳng được, bất kì ai cũng có thể làm tốt cả." Chị Trình tỏ thái độ, và quả thật chị ta có tư cách này.

Chị ta nhoẻn cười: "Tôi thích người thông minh."

Tô Dư nói: "Chị Trình ưu ái rồi ạ."

"Do cô chịu từ bỏ những thứ yêu thích thôi." Chị Trình cảm khái: "Đã lâu tôi chưa được sung sướng như thế rồi. Chàng tài xế đó của cô, làm tài xế quả là phí của trời quá đấy."

Hiển nhiên chị ta đang đùa, đang cố chia sẻ niềm vui hoặc để thị uy.

Không quan trọng, không sao cả. Tô Dư phụ hoạ thế.

Tô Dư hỏi: "Anh ấy không gây rắc rối cho chị chứ ạ."

"Sao thế được," Chị Trình cười, khoé mắt nở nụ xuân: "Tuổi trẻ tốt thật, sức lực dùng mãi chẳng cạn, khỏi cần cố đã có thể khiến người ta ưa thích rồi."

Tô Dư nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì, và lựa trái cây từ đ ĩa hoa quả ra ăn.

Khi cô ăn xong, chiếc nĩa hoa quả được giấu trong lòng bàn tay cô, sau đó mỗi lần chị Trình nói một từ thì cô sẽ nắm nó thật chặt để mặc đầu nhọn của chiếc nĩa ấy đâm vào da mình.

"Cậu ta rất thú vị. Tôi hỏi cậu ta làm thế nào để có được vóc dáng như thế, thì cậu ta đáp do khiêng bình ga, khiêng thùng nước."

"Tôi hỏi cậu ta làm tài xế cho cô lương lậu thế nào." Chị Trình chép miệng: "Tôi hơi giận nha, sao thấp vậy. Tôi bảo cậu ta theo tôi đi thì cô đoán xem cậu ta trả lời ra sao."

Tô Dư cố gượng cười.

"Cậu ấy sợ tôi không chịu nổi đấy."

Nụ cười của Tô Dư bị cố định tại đó, không thể thu lại và cũng không khép lại được.

Chị Trình lườm cô: "Chỉ tiếc là không phải trai tân thôi."

Tô Dư hoàn toàn không cười nổi nữa, trong câu lạc bộ nguy nga nhường này mà cô lại thấy lạnh quá đỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!