Tay anh đang rửa anh đào.
Miệng thì đang bóc vỏ chính trái tim của mình.
Một chút tủi, một chút đau, và một chút gì đó bị giấu thật kĩ, nhưng Tô Dư vẫn cảm nhận được, ấy là thất vọng.
Cành liễu
- không thể bắt và giữ được
- đang lả lướt vờn quanh.
Cô lại sợ Chu Phi Trì thất vọng.
Tô Dư sợ, nhưng phải ép buộc mình không được sợ, phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
"Anh không cần ném gánh nặng cho tôi." Tô Dư bình tĩnh nói: "Đêm đó, dù không phải là tôi thì anh cũng sẽ chọn người khác thôi."
Tay Chu Phi Trì ngâm trong nước lạnh không động đậy.
"Muốn kiếm tiền, anh dùng cách của anh. Không thể vì tôi chọn anh mà bắt tôi phải chấp nhận yêu cầu của anh." Tô Dư nói: "Thứ nên cho, tôi cũng đã cho rồi, tôi không nợ gì anh cả."
"Em đành sao?" Chu Phi Trì hỏi.
Tô Dư nói tiếp: "Tôi đang đàm phán với anh, còn anh lại bàn chuyện tình cảm với tôi. Đó là tình cảm của anh, không phải của tôi."
"Em đành sao?" Anh vẫn hỏi.
Tô Dư lặng đi.
Những giọt nước rơi qua kẽ tay, như tiếng chuông đồng hồ đếm ngược.
"Không quan tâm đ ến tôi, đẩy tôi ra, đưa tôi lên giường của người phụ nữ khác." Chu Phi Trì hỏi: "Em đành sao?"
Tô Dư hoàn toàn im lặng.
Chu Phi Trì đã nhận được đáp án: "Em không đành."
Anh cúi đầu, tự bật cười một mình: "Rõ là em không nỡ, em nhẫn tâm thật đấy."
Mắt Tô Dư sưng lên và mờ đi, hàng nghìn từ ngữ như nện vào dây thần kinh của cô.
"Hôm đó," cô hít sâu, che giấu giọng nói đang run run: "Anh hỏi tôi muốn sống cuộc sống thế nào. Điều tôi muốn, là được sống trong một khu biệt thự và lái xe sang. Tôi không thể sống một cuộc sống khổ cực. Anh hiểu không?"
"Tại sao tôi phải đi hiểu một lời nói dối. Đó là lời nói dối của em, không phải của tôi."
Im lặng chốc lát, Chu Phi Trì nói tiếp: "Mấy ngày nay, luôn có người đi theo tôi."
Tô Dư khựng lại.
"Gần nhà, trên đường tôi đi sửa đồ, lúc tôi tới tìm em, chúng bám rất sát sao. Xe tôi bị tông vào đuôi, tôi biết họ là ai, tôi biết em vất vả thế nào, tôi cũng biết rõ những gì mình sẽ phải đối mặt."
Chu Phi Trì rửa anh đào, một lần chưa đủ, anh lại rửa thêm lần nữa.
Tô Dư hé môi, không nói nên lời, mắt từ từ rũ xuống.
Chu Phi Trì bộc bạch: "Lúc bị xe tông, em biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không. Tôi thấy thương cho em. Thương em phải sống như thế qua ngần ấy năm, hẳn em khó khăn lắm."
"Em tìm đến tôi, nói vậy với tôi, tôi đã đoán là có lẽ em sẽ nói vậy. Nhưng tôi vẫn ôm hi vọng rằng em có thể lựa lời nói cùng tôi, và nếu em được lựa chọn thì em sẽ không dùng cách gây tổn thương cho người khác thế này." Cổ họng Chu Phi Trì khẽ động: "Tôi những tưởng em có chút thương tôi rồi, tôi những tưởng em sẽ không nỡ bỏ lỡ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!