Chương 44: Cưỡng hôn

"Không được!"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo lắc đầu, thanh âm mặc dù còn kiên định, nhưng trong lòng cảm giác đau nhói vẫn tiếp tục lan tràn, tuy vậy nàng vẫn cố gắng khắc chế lại.

Em không thể cứ như vậy rời đi, tôi đã chờ đợi thật lâu rồi, hạnh phúc còn chưa đón nhận được… thì Tiểu Thảo… làm sao em lại cứ như vậy mà rời xa tôi chứ? Như thế nào lại cứ như vậy rời đi.. Tôi không đồng ý!

Nếu nói như trước đây, không rõ là từ lúc nào Tiểu Thảo đã ở trong lòng Phong Uyển Nhu lưu lại một vết thương thì hiện tại Tiểu Thảo cũng tại một nơi ấy, không chữa lành vết thương thì thôi mà lại dùng dao đâm vào thêm một nhát, Phong Uyển Nhu đau, đau đến trong lòng như máu tươi chảy ròng nhưng nàng lại không hề có cách nào để trút hết ra.

Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng khó chịu cực kỳ vốn là không muốn nói nhưng sau khi nói rồi thì trong lòng lại càng thêm bối rối, rốt cuộc là nói mà cũng chẳng hề suy nghĩ.

"Phong tổng, tôi đi rồi, sau này vẫn sẽ có người mới đến"

Có lẽ khi nàng đi rồi Ngưng Ngưng sẽ tiếp nhận vị trí của nàng, Ngưng Ngưng là một người tinh nghịch, nhất dịnh sẽ làm cho Phong tổng cười.

"Cô nói như vậy có ý gì?"

Phong Uyển Nhu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo, ở trong lòng cô tôi chính là người như vậy sao? Tùy tiện ai cũng có thể lật đỗ được vị trí của cô?!

"… còn nữa, nhất định so với tôi sẽ xuất sắc hơn, có lẽ chị…"

"Cô liền cho rằng tôi sẽ thích như vậy?"

Phong Uyển Nhu thanh âm đều muốn phát run, hai mắt tức giận nhìn Tiểu Thảo.

Là cô muốn đi, còn muốn đem hết nguyên nhân đổ lên người tôi! Được, cô tốt lắm!

"Đồ vô lại!"

Phong Uyển Nhu chính là rống ra ba chữ không cam lòng, tuy rằng ở trong lòng nàng, hai người đã sớm không tồn tại mối quan hệ lão bản và thư ký, cũng không ở vị trí đó mà nói chuyện, bởi vì từ lâu nàng đã coi Tiểu Thảo là tất cả rồi…

Dương Tiểu Thảo, làm sao cô có thể làm cho tôi tổn thương như vậy, làm sao cô có thể rời bỏ tôi…

Tiểu Thảo lúc này cũng đành mặc kệ, dù sao ngay lúc này nàng từ chức thì nàng cũng đã tính toán sẽ không bao giờ… sẽ không bao giờ đến Phong Đằng nữa, không bao giờ … nàng gặp Phong tổng, chính vì vậy lúc này trong lòng nàng có bao nhiêu chuyện đều muốn nói hết ra, nàng không muốn để về sau bản thân nàng phải hối hận.

"Phong tổng, không phải chị cũng không hiểu rõ lòng mình sao? Chị yêu thích tôi, có lẽ bởi vì ở bên cạnh chị đều là những người ưu tú…"

Đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay như muốn đâm vào da thịt trong lòng bàn tay, Tiểu Thảo vẫn không nhìn Phong Uyển Nhu, máy móc nói xong lời đoạn tuyệt ấy.. Nàng còn nhớ, Cỏ mẹ từng nói qua, đối với tình cảm, nếu càng kéo dài sẽ càng gây tổn thương, vì vậy, nàng tuyệt đối không thể tiếp tục làm tổn thương đến Phong tổng.

"Đối với tôi, bất quá cũng chỉ là tình cảm mới mẽ nhất thời, đúng vậy, nhưng có lẽ loại tình cảm mới mẽ này sẽ làm phiền tới chị rất nhiều"

Tất cả mọi người đều nói như vậy, chỉ là tôi luôn luôn không tin, đến bây giờ tôi cũng đều không tin, chỉ là.. Phong tổng, thực xin lỗi.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, trong mắt nàng lộ lên vài tia khiếp sợ.

Lời này là do Tiểu Thảo nói ra sao?

Vành mắt Phong Uyển Nhu đã bao một lớp hồng ẩm ướt, nàng liền cao giọng

"Dương Tiểu Thảo, cô ngay cả dũng khí thừa nhận cũng đều không có, cô lấy quyền gì để hòai nghi tôi?"

Tiểu Thảo lúc này tâm liền như bị đâm một nhát, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu.

Hòai nghi? Phong tổng, tôi hòai nghi ai cũng không hoài nghi chị!

"Đúng, tôi là người nhát gan, cho nên… Phong tổng, cứ như vậy đi. Tôi ngày mai tôi sẽ kệ đơn từ chức, sẽ không để cho chị khó xử, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa!"

"Không muốn như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!