Chương 4: Chuyện chính là hiểu lầm như vậy...

Hưng phấn quá độ kết quả chính là mất ngủ, cặp mắt cũng như con gấu trúc.

Sáng sớm, Tiểu Thảo cuối đầu, ghé mặt lên bàn cơm buồn ngủ. Thật không tốt a, thà không đi làm còn tốt hơn.

"Tiểu Thảo, mẹ mua cho con một đôi giày cao gót, một chút nhớ mang đi nhé!"

Mẹ Tiểu Thảo một bên đem lên bàn dĩa khoai tây nói, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Tiểu Thảo ngay lập tức biến mất, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn mẹ, mặt lộ vẻ khó xử, nàng nhỏ giọng nói "Không mang được không?"

"Không được!"

"Nhưng mang vào nhìn cứ như chim cánh cụt"

"Cũng không cao lắm, đi làm thì phải ra dáng một chút, cái gì gọi là chim cánh cụt? Con không thấy mấy cô người mẫu cũng đều đi như vậy sao? Con gái mang giày cao gót nhìn mới xinh xắn, con có hiểu không?"

"Cảm giác thật ngốc!"

"Ngươi nói cái gì?"

Mẹ Tiểu Thảo tức giận nhìn Tiểu Thảo, ngươi còn nói thêm câu nào nữa ta sẽ lấy cái bánh quẩy mà đánh ngươi!

Tiểu Thảo liền nhấp nháp miệng, cúi đầu chuyên tâm ăn bánh khoai tây, tâm tình cũng tốt hơn một chút. Vì cái gì nhất định phải mang giày cao gót chứ? Vóc dáng cao thì có gì tốt, người cao to lực lưỡng cuối cùng cũng không bằng người tuy nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp có sức hấp dẫn mê người a. Nhưng nhìn mẹ đang tức giận Tiểu Thảo cũng không được tự nhiên mang đôi giày cao gót vào, cũng phải rất khó khăn mới đi vững vì vậy nàng phải dìu vào bức tường để đi ra ngoài.

"Mẹ con đi đây!"

Mẹ Tiểu Thảo nhìn thấy con gái bộ dáng run rẩy trong lòng có chút không đành lòng, ôn nhu dặn dò " Nhớ cẩn thận đó"

Tiểu Thảo gật đầu, hướng đến mẹ cười cười.

"Không có việc gì đâu, mẹ trở vào đi, con sẽ đi làm thật tốt, sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ một cái kẹp tóc bằng vàng"

Mẹ Tiểu Thảo cảm động thiếu chút nữa là rơi lệ, bắt đầu có cảm giác lưu luyến không muốn xa con gái, nàng lo lắng nhìn Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo liền phất phất tay an ủi ý bảo mẹ vào nhà, mẹ Tiểu Thảo nhìn thấy con gái túm ống quần thật cẩn thận đi xuống cầu thang, nàng cũng thấy hài lòng, chờ hơn nữa phút cũng đoán chừng Tiểu Thảo đã đi xuống lầu an toàn thì nàng mới yên tâm xoay người trở vào nhà, nhưng đúng lúc mẹ Tiểu Thảo đóng cửa lại nghe một tiếng "Bịch bịch" nghe ấm thanh giống như là có một vật nặng bị rơi xuống.

Mẹ Tiểu Thảo sắc mặt thay đổi đột ngột liền vội lao ra cửa, xắn tay áo chạy xuống.

"Tiểu Thảo!!!"

Thời khắc này tình thương của mẹ thật vĩ đại, mẹ Tiểu Thảo lấy tốc độ sét đánh vội vàng chạy xuống dưới lầu, Tiểu Thảo lúc này đang nằm trên sàn, nàng vội đỡ Tiểu Thảo đứng dậy ôm vào lòng.

"Tại sao lúc nào cũng không cẩn thận vậy hả? Đã lớn như thế này mà lúc nào cũng làm mẹ quan tâm?"

Tiểu Thảo nước mắt lưng tròng nhìn cỏ mẹ, chỉ chỉ lên gót giày.

"Gãy rồi!"

"…"

Không mang giày cao gót, Tiểu Thảo đành phải thay bằng một đôi giày vải khác, trên trán còn dán một cái băng cá nhân nhưng nàng hiển nhiên vẫn còn cười được, sau đó liền phất tay với mẹ rồi tiếp tục đi làm. So với lúc bình thường mang giày vải với lúc này thì đúng là có sự khác biệt a, rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng ngân nga hát một bài, thoáng chốc đã tới Phong Đằng, Tiểu Thảo vừa đẩy cánh cửa ra đã được cô gái trợ lý nàng đã gặp lúc phỏng vấn dẫn đi.

"Tên chị là Vương Oánh Oánh, em cứ gọi chị Vương tỷ là được!"

Vương tỷ tỷ rất được, lúc cười có hai cái lúm đồng tiền, nhìn dáng người lại nhỏ xinh khiến người ta nhìn thấy thật là rất thoải mái.

"Vương tỷ!"

"Uh, Phong tổng đặc biệt dặn dò, đào tạo em vào vị trí của chị"

"Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!