Chương 27: Đã khoa trương thì cứ khoa trương đi..

Tiểu Thảo lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị hoan nghênh là như thế này.

Vừa bước xuống sân khấu, thì đã bị các tiền bối lớn tuổi vây lại khen ngợi, hôm nay tóc tai cũng khác với bình thường, ngày thường ngay cả tên cũng không nhớ, nhưng hôm nay các đồng sự phòng ban khác liền vây xung quanh khích lệ nàng, trong mắt còn có một chút ái mộ, Tuy nhiên Tiểu Thảo đối với tất cả đều xem nhẹ, ngày thường kẻ khác thường hay chà đạp nàng nàng cũng không phản kháng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị béo thành một màu đỏ bừng, nàng cũng chỉ biết ngây ngô cười.

Cuối cùng sau khi qua loa chào hỏi nàng cũng nhanh chóng trở về văn phòng, Dạ Ngưng lúc này cũng lập tức bu lại " Thế nào? Cảm giác cũng không tệ đúng không?"

Tiểu Thảo vừa rồi bị mọi người vây kín, lại mặc trên người bộ váy lễ phục quá nóng nực, lúc này nàng cởi ra, lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng, da thịt nàng lộ ra như hòa đào, trắng như bông tuyết trước tầm mắt người khác, nàng một bên sữa lại tay áo một bên hỏi "Phong tổng đâu?"

"Eo, đúng là bồ, như thế nào mở miệng ra là liền Phong tổng không thôi"

Dạ Ngưng không vui, Tiểu Thảo này đúng là thấy sắc quên bạn, nàng có thể thành công như vậy trong đó cũng có công lao của bản thân mình a, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, chỉ biết tìm Phong tổng.

Không trả lời Dạ Ngưng, Tiểu Thảo lại khom lưng xuống tìm kiếm gì đó trong thùng.

"Bồ tìm gì đó?"

Dạ Ngưng buồn bực, Tiểu Thảo hôm nay thật không giống với lúc bình thường, mà cũng không giống người bình thường a. Dạ Ngưng chính là thấy rất rõ, lúc xuống sân khấu, có bao nhiều ánh mắt ngắm nhìn Tiểu Thảo, còn béo má vuốt tóc, dù có là bông hoa đẹp cũng bị vùi hoa dập liễu rã rời, thế nhưng đứa nhỏ này một chút phản ứng cũng đều không có, thật so với nàng không có điểm gì giống nhau.

"Ngưng Ngưng, có thấy Sáo hồ lô của mình không?!"

Tiểu Thảo tìm nửa ngày cũng tìm không ra Sáo hồ lô, nàng còn nhớ rõ là nàng đã mang tới a. Dạ Ngưng liếc nàng một cái "Bồ còn tìm làm gì, thổi cái kia còn chưa đủ dọa người sao?"

"Bồ giấu nó?"

Tiểu Thảo nhíu mày nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lắc lắc đầu "Đúng vậy, nhưng để làm gì, không phải đã biểu diễn xong rồi sao?"

"Mình chỉ muốn thổi…"

Tiểu Thảo mặt đỏ lên, lời còn lại định thốt ra liền nuốt vào trong bụng, Dạ Ngưng nhìn thấy Tiểu Thảo thẹn thùng bộ dạ, ý xấu cười cười "Muốn thổi cho Phong tổng?"

Tiểu Thảo mở to hai mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười đắc ý "Được rồi a, ngoài Phong tổng ra còn ai làm cho bồ như vậy mà để bụng. Sáo hồ lô của bồ cũng đừng nhắc tới, nhìn mắc cỡ chết đi được"

Tiểu Thảo nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, Phong tổng đoán chừng sẽ không thích, nàng liền xoay người nhìn xung quanh một lần, từ trong rương lấy ra một cây đàn gui

-ta.

"Không phải chứ ..."

Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo "Bồ rốt cuộc là còn biết chơi bao nhiêu loại nhạc cụ đây?"

Tiểu Thảo lấy đàn gui

-ta ra, điều chỉnh âm, ngượng ngùng cười cười "Kỳ thật các nhạc cụ đều có chung thuộc tính, chỉ cần học tốt âm luật là có thể học rồi!"

Eo, Dạ Ngưng trừng nàng, ngươi cho là ai cũng như ngươi một mình có thể học bao nhiêu loại vậy a.

"Ngưng Ngưng, không thèm nói chuyện với bồ nữa, mình đi trước đây!"

Tiểu Thảo ôm đàn ghi

-ta liền đi ra ngoài, Dạ Ngưng vội kêu nàng, chỉ chỉ cái áo sơ mi của Tiểu Thảo "Bồ mặc vậy đi ra ngoài không sợ lạnh sao? còn nữa, sao bồ biết Phong tổng ở đâu mà kiếm?"

Tiểu Thảo quay đầu lại nhìn nàng cười cười "Mình đương nhiên biết"

Nói xong cũng không để ý nhiều nàng liền ôm đàn ghi

-ta rời đi, Dạ Ngưng huýnh cái mũi một cái, ngồi ở trên ghế nghĩ nghĩ rồi mĩm cười…

Dương Tiểu Thảo, xem ra bồ và Phong tổng cũng thật sự không tầm thường a.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!