Chương 15: Khả năng tiềm tàng

Cuối cùng Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu mang đi, sau khi lên xe, Tiểu Thảo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ôm trong lòng cái rương rùa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.

Đã quen với bộ dạng này của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng không để trong lòng, thắt chặt dây an toàn, thản nhiên nói:

"Gọi điện thoại về nhà đi!"

Không hề nhắc về chuyện cá chết, cũng không tiếp tục nhắc đến cả chiều hôm nay vì tìm nàng mà mất rất nhiều sức lực, hai người dường như lại trở về trạng thái thờ ơ như lúc ban đầu, trong một tháng qua, người này đối với người kia cũng có một điểm gì đó quen thuộc, vì vậy cảm thấy cái chết của cá kia cũng theo gió mà phiêu tán rồi.

Tiểu Thảo nghe xong gật gật đầu, lấy ra trong túi quần điện thoại di động, vừa nhìn thì cũng không biết từ lúc nào đã tắt âm thanh, vì vậy có sáu cuộc gọi nhỡ chưa nghe, bảy tin nhắn. Tiểu Thảo cuống quít liền gọi về nhà, Cỏ mẹ ở bên kia nhanh chóng đều muốn phát điên, nhận được điện thoại của Tiểu Thảo, đầu tiên bất chấp tất cả la mắng nàng một chút.

"Ngươi đã chết ở đâu vậy con bé kia? Ta như thế nào lại sinh ra cái đứa chết bầm như ngươi, thật là tức chết mà!"

"Mẹ, bình tĩnh"

"Còn bình tĩnh?! Ngươi đang ở nơi nào đây?"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng vẫn thờ ơ quay mặt, Tiểu Thảo liền bĩu môi.

"Con ở bên ngoài tản bộ một vòng!"

"Tản bộ? Ngươi đừng nói dóc, không phải ngươi đang phát sốt hay sao?"

"Mẹ, hiện tại con mới biết được mẹ rất yêu thương con, yêu đến cỡ nào ý nhỉ? chờ con…"

"Ngươi tạm thời đừng có nịnh bợ! Được rồi, ta tức chết đi mất.. Đúng rồi, ta không có tâm tình mà nấu cơm cho ngươi, ngươi tùy tiện mà ăn bên ngoài đi. Cúp máy đây!"

"Ba" một tiếng một, điện thoại bị dập máy, Tiểu Thảo nhìn chằm chằm di động sửng sốt một lát, mấp máy miệng, đôi khi thực hâm mộ lão mẹ đúng là có năng lực thích ứng, đang sốt ruột nhưng lại nhanh chóng biến thành lười nấu cơm, trong thời buổi này có cường đại nội lực như vậy nàng làm sao một chút chân truyền cũng chưa học được nhỉ?

"Cái kia, Phong tổng…"

Tiểu Thảo thật cẩn thận nói xong, Phong Uyển Nhu liếc mắt nàng một cái.

Như thế nào? Không muốn tôi làm tài xế?

Từ nay về sau nếu không muốn bị rời chức thì nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận khách khí, đặc biệt là cùng với tổng tài!

Nghĩ đến đây, Tiểu Thảo run run một chút, muốn nói với Phong Uyển Nhu là ở phía trước có tiệm mì sợi… nhưng chưa kịp nói thì đã vội nuốt xuống bụng, nghiêm túc nghĩ một lát, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nói:

"Phong tổng, tôi nghĩ sẽ mời chị ăn cơm"

Đúng vậy, Phong tổng nhất định sẽ không đáp ứng, mình sẽ nói "vậy được rồi, đến giao lộ phía trước ngay cua quẹo nên dừng xe" sau đó cúi chào Phong tổng ra về sẽ tốt hơn.

"Được, ăn cái gì?" Phong Uyển Nhu gật đầu đáp ứng.

! ! !

Tiểu Thảo nuốt nước miếng, thanh âm có chút phát run "Mời chị mà, chị muốn ăn gì?"

Phong tổng như vậy khéo hiểu lòng người, nhất định sẽ không để cho mình phô trương lãnh phí, nhất định!

"Toàn Tụ Đức đi, lúc trưa tôi đi hơi vội nên cũng có chút mệt mỏi"

Phong Uyển Nhu tùy ý nói xong, ánh mắt cũng không nhìn lấy Tiểu Thảo liếc một chút, Tiểu Thảo nín một hồi, tay trộm chạm vào trong túi quần, cảm giác một chút là sáng nay mẹ nàng đã cho nàng bao nhiêu tiền.

Thật nhỏ hé mở túi quần ra… Tiểu Thảo lắc lắc thân mình cúi đầu vừa nhìn, vừa hít sâu một hơi, mười đồng!

Mẹ, người thật là hào phóng mà! T^T

Nhìn xuyên qua kính phản quang Phong Uyển Nhu đem hết những hành động mờ ám của Tiểu Thảo thu vào mắt, nhưng vẫn tỉnh bơ lái xe, một câu cũng không nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!