Chương 31: Hắn Có Phải Không Được Hay Không

Làm sao bây giờ, nếu mẹ biết thì cô làm sao đây?

Mạc Quân Lâm nhanh tay, cầm lấy cái chăn gần đó bao cô chặt chẽ, Từ Nghiên sợ tới cả người run lên, nước mắt rơi ra ào ào, mỗi một giây trôi qua như là lăng trì, cô tưởng tượng, nếu mà mẹ biết, thì sẽ tức giận rất nhiều. Cô nghe được tiếng bước chân, cứ nghĩ là mẹ Từ đang bước lại gần nhà vệ sinh, nhưng sau đó lại nghe tiếng rót nước, lại nghe thấy tiếng xốc chăn lên.

Sau đó cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mẹ, Từ Nghiên còn không dám tin lắm, thẳng đến khi Mạc Quân Lâm thì thầm bên tai: "Dì lại ngủ rồi, em sửa sang xong rồi thì nhanh đi ngủ thôi."

Cô chậm rãi thở ra một hơi, có một loại cảm giác áp lực, giống như là từ địa ngục thoát ra vậy. Từ Nghiên cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng lại cảm thấy giận Quân Lâm, đều tại hắn, sao có thể không màng hậu quả, muốn làm liền làm.

Từ Nghiên mặc lại quần áo, sau đó chui vào giường, trùm khăn lên đầu, không nhìn hắn nữa. Ngày hôm sau, mẹ Từ cảm thấy được hai người có gì đó không ổn, lên xe lửa thì tiền trảm hậu tấu, cùng với Quân Lâm đổi vị trí, nhưng Từ Nghiên còn một bụng tức giận, chỉ một mực quay đầu ra cửa sổ không thèm nói chuyện, cũng không thèm nhìn hắn.

Mạc Quân Lâm nhỏ giọng: "Anh sai rồi, Nghiên Nghiên, em đừng giận nữa..."

Hừ, cô nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.

Ngồi trên xe lửa bao lâu, hắn ân cần rót nước đưa trà, lại được mền cho cô, sợ cô lạnh, tất cả mọi việc đều vô tri bất trí mà làm vô cùng tốt. Cô thấy hắn như vậy, lại thấy đáng thương, trong lòng lại không nhịn được tiêu tán hết tức giận, vừa bước xuống xe, hắn nhìn cô, cười đến sáng lạng vô cùng. Thấy lúm đồng tiền kia của hắn, cô không đành lòng nữa, nhẹ giọng "ân" một tiếng.

Thật ra ngay từ đầu cô đã bị hắn dắt mũi rồi. Đúng không?

Điền xong nguyện vọng, thực nhanh kết quả liền có. Từ Nghiên cũng đoán trước được trường học của chính mình.

Ở đại học bốn năm, mỗi ngày Quân Lâm đều tới đón cô, vô luận là ăn cơm, hay trời bên ngoài có gió, có mưa, hắn vẫn chăm sóc Từ Nghiên cực kỳ tốt.

Đừng nói hắn ở trong trường danh tiếng không hề nhỏ, người lớn lên lại đẹp trai dễ nhìn, đối với bạn gái lại ôn nhu chăm sóc, Từ Nghiên bị mọi người nhìn như kiếp trước cứu cả thế giới, nhặt được một bạn trai bảo bối. Có vài người còn ghen ghét muốn chết.

Không phải không có người muốn đến cạy góc tường, nhưng mà tại sao một chút hắn cũng không thèm động lòng? Hay phản ứng đều không thèm cho người ta?

Nhưng Từ Nghiên biết được, cô không thể nào ở cùng với hắn một chỗ được, tên kia nếu ở một mình với cô lập tức hóa sói. Một chữ thôi.

Hành

Mỗi lần bị hắn bắt được sẽ hành cô tới trời đất tối tăm cũng quyết không tha.

Kỳ thi cuối cùng ở Đại học cuối cùng cũng kết thúc, Từ Nghiên cũng quên mất tại sao lại bị hắn kéo về phòng, đi vào phòng đóng cửa lại, giày còn chưa kịp thay, nam nhân kia đã đè cô ở ván cửa, đôi môi ấm áp không nói một lời đã lấp kín miệng cô, thân hình rắn chắc giam cầm cô, bàn tay quấn chặt eo cô.

"Nghiên Nghiên, anh nhớ em muốn chết.." Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, sau đó lại hôn lên đôi môi cô.

Cô ngửi thấy hơi thở nóng rực của hắn, cả người bị hắn bao trùm. Hắn hôn cô, từ ôn nhu đến kịch liệt, hôn đến cô không còn hô hấp, sau đó bắt đầu các loại đùa bỡn...

Quần áo trên người bị hắn cởi ra, bị hắn ném tới sô pha, hoàn toàn không nhớ rõ điều gì nữa.

Từ Nghiên mê man nhìn ra đằng xa, dưới đầy quần áo hỗn độn, quần lót của cô, nội y, quần dài của hắn, váy của cô, áo sơ mi của hắn, không thể kể hết, có thể nhìn thấy hắn gấp gáp thế nào, tựa như không chờ được nữa.

Vì thi cuối kỳ, cô không cho hắn động vào mình, cũng hơn nữa tháng rồi, khó trách hắn háo sắc như vậy.

Tên gia hỏa này, bình thường hai ba ngày không chạm được cô, sẽ tùy chỗ mà động dục, ở trong góc quán cà phê, ở thư viện đằng sau cầu thang, có khi còn quá đáng hơn, có lúc còn ở trong phòng học, những nơi nào dễ bị người khác bắt gặp, hắn đều chơi đùa cô ở đó, trải nghiệm biết bao nhiêu lần cảm thấy vừa thẹn vừa kích thích... Rất khó để quên.

Khi cô hoảng loạn thất thần, côn th*t kia đã ngẩng cao đầu, hắn cũng nhanh chóng đeo vào bao cao su trong suốt. Mạc Quân Lâm nhìn cô, cả người trần như nhộng, xương quai xanh tinh xảo, bầu ngực tròn trịa đứng thẳng, vòng eo tinh tế, nhìn một màng này, cự vật bên dưới lại nhảy dựng.

"A...."

Trong cổ họng cô phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn, tiểu huyệt cô, hải trướng, côn th*t hắn lấp đầy tất cả.

Hắn nắm đùi cô đặt lên trên vai, côn th*t bên dưới nhắm ngay đầm lầy lầy lội, ngay phía lỗ nhỏ thọc thẳng vào, hung hăng mà làm chết cô.

Không biết hai người đã hoan ái bao nhiêu lần, âm đ*o cô cũng vô cùng thích hợp, khắng khít, âm đ*o mê người kia bị cự vật to lớn chứa đầy, hai người cùng hòa hợp, bổ sung lẫn nhau. Cô sợ hắn, côn th*t kia to lớn như vậy, mỗi ngày đều bị hắn trêu chọc, nhưng làm bao nhiêu lần, tiểu huyệt kia lại càng hẹp lại, sau khi bị hắn xâm chiếm, tiểu huyệt kia lập tức mềm như bông, sau đó co rụt lại, mút chặt dương v*t hắn.

Mạc Quân Lâm sau khi đâm vào, lập tức cảm thấy cả người như bay lên thiên đường.

"Nghiên Nghiên... Nghiên Nghiên... Sướng quá... " Mạc Quân Lâm phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!