Chương 16: Em Khẩn Trương Cái Gì

Hai người bắt xe bus, đường đi có điểm xa. Lái xe thì quá mệt mỏi, ở trên xe có thể vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, rất là vui vẻ. Mạc Quân Lâm hỏi Từ Nghiên vài điều ở trường học, cô nói cho hắn nghe, hai người trò chuyện vui vẻ bất tri bất giác đã một tiếng đồng hồ qua.

Khung cảnh bên ngoài xanh mát, ai ngờ bất chợt đổ mưa. Giọt mưa xôn xao, giống như vòi sen cứ tuôn từ trên cao xuống đất xối xả.

"Em có đem dù không?" Mạc Quân Lâm hỏi

"Không có....."

"Anh cũng không có." Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. "Tự nhiên có mưa, không biết bao giờ mới dứt, chúng ta cứ thong thả đi thôi."

Thời gian còn sớm, từ trạm dừng tới phố bên chỉ còn khoảng 2 tuyến xe nữa. Hơn một tiếng nữa là tới nơi. Lúc này hai người bọn họ đứng ở trạm dừng xe bus. Xung quanh không có một ai. Mạc Quân Lâm kéo tay Từ Nghiên ngồi xuống, ai người vai sánh vai, bên tai trừ có tiếng mưa thì chỉ còn lại tiếng hít thở của đối phương, Từ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới hôm đó ở công viên hai người nồng nàn hôn nhau.

Hô hấp không khỏi nhanh hơn một chút.

"Nghiên Nghiên, em khẩn trương sao?" Âm thanh Mạc Quân Lâm vang lên bên tai cô, tiếng hắn trầm thấp hòa vào tiếng mưa, đột nhiên không khí trở nên ái muội.

Từ Nghiên hoảng sợ, cô sợ hắn nhìn thấu được suy nghĩ vừa rồi của mình, vội vàng phủ nhận: "Không.... Không có..."

Hắn cười thầm: "Hôm đi xem phim em cũng khẩn trương."

Cô nâng mặt lên, hắn.... nguyên lai đều phát hiện....

Khóe miệng cô mấp máy định giải thích, nhưng không biết phải làm sao, xấu hổ không nói nên lời....

"Em khẩn trương cái gì?"

"Em.... Em...."

Mạc Quân Lâm cần tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, ôn nhu nói: "Em sợ anh sao?"

Cô nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, ánh mắt Mạc Quân Lâm giống như cái hố không đáy sâu thăm thẳm, giống như một nơi bí mật, cô không tự chủ được mà bị hút vào.

"Em.... Em không sợ...." Cô nhìn hắn, lắp bắp trả lời.

"Không sợ sao.... Nhưng em khẩn trương?" Hắn cúi đầu tới gần cô, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô.

"Em...."

Cô vừa mở miệng, đôi môi mỏng của Mạc Quân Lâm liền áp vào môi cô. Hương vị ngọt ngào của thanh niên kia phủ kín môi cô, trong cổ họng còn phát ra tiếng than nhẹ.

"Đó không phải sợ.... Đó là chờ mong...." Tiếng nói hắn hơi khàn. "Nghiên Nghiên.... Em nhớ anh sao.... Muốn anh chạm vào em sao?"

Từ Nghiên ngây ngốc.

Cô như vậy mà lại chờ mong hắn làm bậy? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng......

Hay là cô.... Thật sự chờ mong....

Nghĩ tới cảnh này, trái tim đột nhiên căng thẳng không ngừng. Ánh mắt trở nên mong lung, thẹn thùng làm gương mặt nhỏ đỏ bừng, như thế nào.....

Cô.... Thật sự sao.....

Tiếng mưa róc rách bao trùm cơ thể hai người, Từ Nghiên giật mình.

Thanh niên bên cạnh đột nhiên chế trụ eo cô, hôn vào môi cô. Cô không thể chạy thoát khỏi hắn, hắn dùng môi mỏng, cạy ép miệng cô.

"Ưm..."

Cô phát ra tiếng rên thấp. Còn lại bao nhiêu âm thanh kiều mị đều bị thanh niên kia nuốt hết vào bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!