15
Sau khi từ chối Thôi tiểu lang, ta chán nản một thời gian.
Cũng như bao lần trước, dù các công tử thứ tử có thề thốt bao nhiêu trước mặt ta, khi gợi ý đến việc đến Nam phủ dạm hỏi, họ liền nhanh chóng lảng tránh, thậm chí giữ khoảng cách, sợ danh tiếng mình bị ảnh hưởng vì ta.
Nhìn Nam Cẩm Tú nhỏ hơn ta mà đã đính hôn, còn ta vẫn lớn tuổi mà chưa tìm được nơi nào, suốt ngày nhốt mình trong phủ, không muốn bước ra khỏi cửa, ngay cả việc ném khăn tay cũng không còn hứng thú.
Nhắc đến khăn tay, ta bỗng nghĩ đến Vương Ngọc. Không biết hắn còn giữ chiếc khăn của ta hay đã vứt bỏ…
Đang ngồi ngẩn ngơ dưới hành lang, Nam Cẩm Tú diện một bộ y phục đỏ rực rỡ, bước tới dọc hành lang, dáng vẻ và thần sắc đều đầy vẻ mãn nguyện. Đến gần ta, nàng bỗng nhiên lớn tiếng trêu chọc.
"Ngẩn người làm gì thế, có phải đang nghĩ đến Vương lang của tỷ không?"
"Phụt—"
Ta đang cầm cốc nước, nghe vậy thì giật mình phun cả nước lên áo, vừa vội vàng lau vừa lúng túng phản bác.
"Ai… ai nghĩ đến chứ?"
Ta đúng là đang nghĩ đến Vương Ngọc, nhưng rõ ràng không phải như nàng nghĩ!
Nàng ngồi xuống bên cạnh, váy áo rộng rãi xòe ra hai bên, tay còn đẩy nhẹ vai ta: "Cẩm Bình, tỷ đã có một đêm cùng Vương lang, sao không thẳng thắn xin hắn thu nhận tỷ làm thiếp?"
Ta lười tranh cãi với nàng, chỉ hỏi lại: "Còn muội thì sao? Muội thật sự chấp nhận Trần công tử rồi sao?"
"Đúng vậy."
Nghe hỏi, nàng đột nhiên ngượng ngùng, hai tay ôm mặt, vừa lắc đầu vừa nói: "Trần công tử rất tốt, đối đãi với muội rất lễ độ, chỉ là hơi lạnh lùng một chút."
"Nhưng nam nhân có phẩm hạnh thường là vậy mà, như thế cũng là lẽ thường."
"Muội thấy tốt là được rồi."
Theo lời nàng, ta lại khen ngợi vài câu rồi định rời đi, bỗng nhớ đã hai ngày không thấy Tiểu Mai, liền quay lại hỏi.
"À, Tiểu Mai đâu rồi?"
Nàng khựng lại một chút, rồi cười nói: "Chắc là lại bị mẹ sai đi làm việc gì rồi."
"Ồ."
Ta không nghĩ nhiều, quay về phòng, trong đầu liên tục suy nghĩ cách mở lời với Vương Ngọc.
Vương Ngọc từng hứa với ta, chỉ cần ta còn sống, hắn sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ta. Ta không lo hắn nuốt lời, chỉ là mong muốn ấy phải là thứ có thể lâu dài giải quyết khó khăn của ta mà hắn dễ dàng thực hiện.
Ngược lại, nếu ta đưa ra một yêu cầu quá đáng, không chỉ không khiến hắn giữ lời mà còn làm hắn khinh ghét ta.
Hôm sau.
Sau một đêm trằn trọc, ta cuối cùng quyết định đi tìm Vương Ngọc.
17
Ngày đông u ám, không biết tự khi nào tuyết đã phủ trắng cả bầu trời. Tiếng vó ngựa lộc cộc phá tan sự yên tĩnh xa xăm của con ngõ đá xanh, nghiền nát những bông tuyết đang rơi lác đác từ trên cao xuống, bánh xe ngựa phủ đầy băng giá.
Ta bảo xa phu dừng xe trước cửa biệt viện của Vương phủ. Chỉ thấy hộ vệ đứng xếp hàng, cổng môn uy nghiêm đến đáng sợ, khiến lòng ta không khỏi run sợ, chỉ biết đứng dưới bậc thềm, run rẩy hành lễ.
"Phiền chư vị dũng sĩ thông báo, có tiểu nữ nhà họ Nam, tên là Cẩm Bình đến thăm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!