Trên đường trở về tam phòng, Lục Minh Ngọc không còn lí do gì để trốn
tránh nữa, nhưng cũng không quá tình nguyện mà nắm tay của phụ thân, yên phận làm một câu gậy trúc dò đường nho nhỏ.
Lục Vanh mắt mù nhiều năm, bước đi chậm rãi, do vậy con đường ngắn này dường như trở nên dài hơn.
Lục Minh Ngọc rất muốn hỏi vì sao phụ thân còn chưa đuổi Mặc Trúc đi,
nhưng thấy có mẫu thân còn ở đây, nếu nàng đường đột nói ra sẽ làm cho
đôi phu thê này lúng túng, Lục Minh Ngọc liền nghẹn lại, ngược lại quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện tình của tổ mẫu cùng tổ phụ, ngẩng đầu
hỏi: "Phụ thân, tổ phụ không thích tổ mẫu, vậy tại sao còn cưới tổ mẫu?"
Lục Vanh ngẩn người.
Tiêu thị đánh nhẹ vào đỉnh đầu của nữ nhi, thấp giọng trách mắng: "Không được nói bậy"
Lục Minh Ngọc chu môi, cố chấp nhìn phụ thân: "Phụ thân, lúc nãy con
nhìn thấy tổ phụ đi cùng Chu di nương, chắc chắn tối hôm qua tổ phụ đã
nghỉ ở chỗ của Chu di nương, rồi mới đi tới Ninh An Đường. Lúc nãy, tổ
mẫu chỉ khen nữ hồng của cô cô tốt hơn Thôi tam cô nương, vậy mà tổ phụ
lại quở trách tổ mẫu, giống như nói tổ mẫu thích ganh đua..."
Nghe giọng nói non nớt đầy oán giận của nữ nhi, ý cười trên mặt Lục Vanh như bị gió thổi bay biến mất. Thì ra lúc hắn không ở đó, phụ thân đã
đối xử với mẫu thân như vậy? Nếu mắt hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có lẽ cũng không cần đến nữ nhi nhắc nhở, hắn cũng có thể đoán được vấn đề
của nhị lão đi?
"Tổ phụ con từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc, nhìn như là không
vui, nhưng cũng chưa chắc, A Noãn khẳng định đã hiểu lầm." Đã quen coi
nữ nhi là một tiểu hài tử 7 tuổi, Lục Vanh cười có lệ nói. Chuyện của
phụ mẫu, hắn thân là con không thể xen vào, nữ nhi bối phận là cháu,
cũng không nên.
"Vậy trước kia tổ phụ nhìn trúng tổ mẫu chỗ nào?" Lục Minh Ngọc kiên trì hỏi. Bĩnh tĩnh mà nghĩ lại xem, tuy tổ mẫu cũng thuộc dạng mỹ nhân, nhưng khi đứng cạnh tổ phụ, tựa như một đóa hoa dại nhỏ nằm cạnh một con hùng ưng đậu xuống đất nghỉ ngơi, thân phận cách xa vạn trượng, bởi vậy Lục
Minh Ngọc cảm thấy tổ phụ chịu cưới tổ mẫu là vì bà có chỗ hơn người.
Tiêu thị nghe vậy, cũng đầy chờ mong nhìn về phía trượng phu. Chuyện tình của cha mẹ chồng là một đoạn kỳ duyên từng làm chấn động kinh thành,
nhưng ngoại trừ nhị lão hai người là biết chuyện, thì còn lại là những
lão nhân đã theo bên cạnh cha chồng lâu nay, miệng ai nấy đều ngậm rất
chặt, đến nay cũng không thấy lọt ra nửa chữ. Đây là điều tò mò nhất
của Tiêu thị khi nàng gả vào Lục gia, nhưng cũng không thể không biết
xấu hổ mà hỏi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ có một chút vô ý liền gặp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!