Editor: Trang Thái
Lục Trảm ngồi xuống không bao lâu, đại phu nhân đã dẫn hai đứa con đến.
"Sức khỏe A Noãn đã khá hơn chưa?" Đại phu nhân cung kính hành lễ với
cha mẹ chồng, sau khi ngồi xuống liền gọi Lục Minh Ngọc đến bên cạnh, từ ái hỏi.
Lục Trảm lập nghiệp bằng chiến công nên cưới vợ cũng không cần phải môn
đăng hộ đối, dựa vào năm đó ông cưới Chu thị liền nhận thấy được điều
này. Đến khi con trai thành gia, Lục Trảm cũng không có quy định cái gì
mà không phải thiên kim danh môn thì không thể lấy. Cho nên khi con trai vừa cao hứng vừa ngại ngùng nói với ông hắn coi trọng cô nương nhà
thương nhân ông liền phái người đi thăm dò, sau khi xác định đối phương
trong sạch thì đồng ý.
Nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân ở thành Dương Châu vùng Giang Nam là một gia
đình giàu có và sung túc, từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, bàn về
giáo dưỡng hay tầm mắt đều không thua kém các khuê tú ở kinh thành,
nhưng lại không có thói kiêu ngạo của cô nương nhà quan, đối xử với ai
cũng đều ôn hòa, quan hệ với mọi người cực kỳ tốt, vì vậy trong giới phu nhân cũng kết giao được vài người bạn tốt.
Lục Trảm biết Chu thị không giỏi quản gia nên giao nội viện cho con dâu
trưởng xử lí. Đại phu nhân làm việc rất chu đáo, có ý kiến gì cũng cùng
mẹ chồng kế thương lượng, giữ thể diện cho Chu Thị cho nên Chu thị rất
thích người con dâu này.
Kiếp trước Lục Minh Ngọc ở chỗ tổ mẫu, mưa dầm thấm đất, trong lòng cũng coi đại phu nhân như bá mẫu mà kính trọng.
"Con khỏe hẳn rồi ạ, đã phiền người lo lắng." Đứng trước mặt trưởng bối, Lục Minh Ngọc nhu thuận trả lời.
Đại phu nhân gật gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, thường xuyên đến chỗ đại bá mẫu chơi, đại tỉ cũng nhớ con."
Lục Minh Ngọc nghe xong, cười nhìn đại tỉ bên cạnh.
Lục Cẩm Ngọc cũng mới 9 tuổi, diện mạo trông giống đại phu nhân, mắt
hạnh má đào, khi cười rộ lên trên má sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền.
Bình thường hai chị em gặp nhau chắc chắn sẽ dính lại líu ríu trò
chuyện, nhưng nay ngại uy nghiêm của tổ phụ ngồi đối diện, Lục Cẩm Ngọc
đành cố gắng đè xuống niềm vui mừng khi nhìn thấy Tứ muội muội, lặng lẽ
nháy mắt với Lục Minh Ngọc, hẹn lát nữa nói chuyện sau.
Khóe môi Lục Minh Ngọc cong lên, nhìn về phía đại đường huynh đã lâu không gặp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!