Chương 7: (Vô Đề)

Lục Minh Ngọc chạy một hơi tới nhà giữa mới dừng lại, phụ thân đi chậm, nàng ngược lại không sợ người đuổi theo.

"Cô nương có chuyện gì không hài lòng à?"

Cam Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lục Minh Ngọc, lo lắng tiểu cô nương

chạy nhanh đổ mồ hôi sẽ cảm lạnh, chuẩn bị lau cho nàng, chỉ thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, không có ra mồ hôi, môi anh đào hơi nhếch

lên giống như đang giận dỗi ai.

"Không có gì, chúng ta đi thôi." Có chút phiền não nói ra cũng vô dụng,

Lục Minh Ngọc quay đầu nhìn sang, bước nhanh theo hướng Ninh An đường.

Đời trước trước khi nàng xuất giá đều ở Ninh An đường cùng tổ mẫu, tình

cảm hai bà cháu rất sâu đậm, Lục Minh Ngọc thật sự rất muốn gặp người.

Nhưng mà vì nàng còn nhỏ tuổi nên chân cũng ngắn, đáng ra đi hết đoạn

đường này chỉ cần một khắc vậy mà đến nàng thời gian lại kéo dài ra rất

nhiều. Bệnh của Lục Minh Ngọc vừa mới khỏi, đi một lát mặt liền đỏ, hơi

thở cũng nặng hơn. Cam Lộ không đành lòng muốn ôm nàng đi, Lục minh Ngọc cự tuyệt không chút do dự, dù sao bên trong nàng đã là một đại cô

nương.

"A Noãn?"

Đang lúc muốn nhanh chóng đến viện của tổ phụ tổ mẫu, Bỗng nhiên từ bên

cạnh truyền đến một giọng nói uy nghiêm. Tâm Lục Minh Ngọc run lên, vừa

quay đầu nhìn lại, quả nhiên đứng bên cạnh tảng đá là một nam nhân cao 8 thước mặc trường bào tối màu, mày kiếm thô rậm, ánh mắt ẩn chứa uy

nghiêm, so với mấy diễn viên kịch mặc trang phục tướng quân còn khí thế

hơn.

"Tổ phụ."

Mặc dù Lục Minh Ngọc tự cho mình là đại cô nương, nhưng đời trước cho dù nàng mấy tuổi cũng đều sợ vị tổ phụ nói năng cẩn trọng, uy phong lẫm

liệt này. Lúc này nhìn thấy người, nỗi lo lắng lúc bỏ chạy trước mặt Lục Vanh liền biến mất không còn, khẩn trương đứng tại chỗ đối diện với tổ

phụ, ánh mắt dừng trên vạt áo đối phương yên lặng chờ mong tổ phụ dẫn

lão di nương của người đi trước.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lục Trảm thấy cháu gái bị ốm mấy

ngày nay của mình liền thay đổi tuyến đường đi nhanh tới. Chu lão di

nương nhu thuận đi phía sau cách tổ phụ ba bước chân, đó là một nữ nhân

đã bốn mươi, tóc đen sẫm màu, làn da lại trắng nõn, mặc một thân trang

phục màu trắng thanh nhã, thoạt nhìn rất thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!