Chương 6: (Vô Đề)

Editor: Trang Thái

Đêm nay Lục Minh Ngọc ngủ cực kỳ yên ổn

Tuy rằng đã chết, nhưng lại lần nữa có cha mẹ bên cạnh, đời này còn gì hạnh phúc hơn?

Có lẽ là vì nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều ngày, nên sau khi nghe tiếng đại nha hoàn rời giường, Lục Minh Ngọc liền thức giấc. Trời còn chưa

sáng, Lục Minh Ngọc dựa vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng nhìn cánh

tay nhỏ mập mạp đầy thịt của mình, bên dưới là những đốt ngón tay nhỏ

xíu.

Lục Minh Ngọc rời khỏi ổ chăn, phủ thêm áo choàng đi đến trước gương.

Gương này xuất xứ từ Tây Vực, nhìn cái gì cũng đều rõ ràng. Lục Minh

Ngọc vừa đến, trong gương liền xuất hiện một tiểu cô nương khoác áo

choàng hồng nhạt, mái tóc đen tuyền tán loạn trên bờ vai, vẫn là mặt

trái xoan, đôi mắt hoa đào ấy nhưng lại non nớt hơn rất nhiều, tựa như

từ một đóa hoa nở rộ trong một đêm liền trở về làm một nụ hoa nhỏ.

Lục Minh Ngọc sờ sờ mặt mình, nàng đã quên mình lúc 7 tuổi như thế nào, thì ra là dáng vẻ này.

Thật sự phải bắt đầu lại từ 7 tuổi sao?

Hai ngày mơ hồ, nay mọi chuyện đều nói cho cha mẹ, Lục Minh Ngọc cảm

thấy thoải mái hơn rất nhiều, đến giờ phút này, nàng mới dời sự chú ý từ cha mẹ về chính mình. Nàng muốn cố gắng chữa mắt cho cha, muốn bảo vệ

mẹ không để mẹ lại chết đuối, vậy còn bản thân nàng thì sao, nàng nên

làm gì bây giờ?

Chân mày tiểu cô nương cau lại.

Lục Minh Ngọc vui vẻ vì cha mẹ khỏe mạnh, nhưng nàng không muốn làm đứa

trẻ, nàng muốn trở thành phu nhân của thế tử Sở quốc công

- Sở Tùy......

"A Noãn, ta muốn mang nàng cùng đi Sơn Tây......"

Đêm trước khi Sở Tùy xuất phát để nhận nhiệm vụ, phu thê khó chia lìa,

hắn ôm nàng, an ủi nàng, lo lắng nàng, lời tâm tình kéo dài.

Lục Minh Ngọc rất nhớ Sở Tùy, nhớ trượng phu gắn bó keo sơn với nàng.

Nhưng nàng mới 7 tuổi.

Trọng sinh, có được có mất, Lục Minh Ngọc rụt vai trở lại trên giường,

cả người tràn ngập cảm giác mờ mịt. Nàng trái lo phải nghĩ không để ý

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!