Chương 47: (Vô Đề)

Mỗi khi gặp Sở Hành, Lục Minh Ngọc đều cảm thấy kinh diễm.

Kỳ thật Lục Minh Ngọc đã qua hai đời có thể nói là đã gặp nhiều không kể xiết những mỹ nam tử, phụ thân nhà mình, cữu cữu ruột, Sở Tùy, Tiêu Hoán, bao gồm cả vị kia hoàng đế cữu cữu trong cung kia, tất cả đều là hạc trong bầy gà nhân vật thần tiên, nhưng những người này đời trước Lục Minh Ngọc đều gặp, Chỉ riêng Sở Hành, kiếp trước hắn bị cụt một tay, trên mặt lại có vết sẹo, nay mặt mày như ngọc, khí độ thoát tục, khác biệt càng lớn, kinh diễm cảm lại càng cao.

Bởi vì kinh diễm, Lục Minh Ngọc nhịn không được nhìn thêm một cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái, xem xong thủ lễ thu hồi tầm mắt, tiếp tục dỗ tiểu tổ tong của mình, "Hằng nhi nghe lời, tự mình đi mộtlát, bằng không lần sau tỷ tỷ không mang theo đệ ra ngoài chơi."

Hai cánh tay nhỏ béo của Hằng nhi còn đang ôm tỷ tỷ, mắt to lại nhìn Sở Hành. Tiểu tử kháu khỉnh kia lá gan cũng đặc biệt lớn, mỗi khi trong nhà có khách, Hằng nhi cũng không sợ người lạ, chỉ là tính tình thối, chông chịu để người khác ôm. Ngẫu nhiên có một hai người hợp mắt, Hằng nhi sẽ ngoan ngoãn để đối phương ôm.

"Hằng nhi đến đây, biểu ca ôm ngươi." Tiêu Hoán ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Ngọc, ra vẻ huynh trưởng vươn tay đón biểu đệ. Tiêu Hoán mười hai tuổi, dáng vẻ cao gầy, ngũ quan giống như mỹ ngọc chói lọi. Bình thường trong mắt luôn mang theo ba phần kiêu căng, nhưng trước mặt Lục Minh Ngọc, trong mắt Tiêu Hoán chỉ có yêu mến và vui vẻ, mặc kệ việc Lục Minh Ngọc đối xử với hắn một ngày so với một ngày lạnh nhạt hơn.

"không cho!"

Hằng nhi cũng là người biết xem sắc mặt người khác, trong mấy người thân thích, người cậu khôngthích nhất chính là Tiêu Hoán, bổ nhào vào trong lòng tỷ tỷ, chừa cái ót cho Tiêu Hoán.

Tiêu Hoán thất vọng nhìn tiểu biểu đệ.

Lục Minh Ngọc không để ý Tiêu Hoán, cười dỗ đệ đệ, "Hằng nhi, biểu cữu cữu đến đây, tỷ tỷ mang đệ đigặp biểu cữu cữu."

Hằng nhi nhìn nhìn nam nhân xa lạ đứng cách đó không xa, ngoan ngoãn để tỷ tỷ nắm tay, không đòi tỷ tỷ ôm đi.

Trong lúc những tiểu cô nương khác đang làm lễ ra mắt với Sở Hành, Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ trắng trắng tròn tròn khoan thai đến chậm. Đến trước mặt Sở Hành, Lục Minh Ngọc xoay người dạy đệ đệ, "Đây là biểu cữu cữu, Hằng nhi kêu biểu cữu cữu." Nàng cũng không có nhìn Sở Hành.

Hằng nhi ngước đầu, một tay nắm chặt tat tỷ tỷ, một tay không hiểu sao lại vuốt vuốt gương mặt nhỏnhắn của mình, tò mò đánh giá Sở Hành.

Sở Hành là người lạnh lùng, cũng không có duyên với trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ như Hằng nhi, nhìn thấy hắn không có đưa nào không sợ. hắn đã quen nhìn bọn nhỏ sợ hắn, đột nhiên xuất hiện mộtbé trai gan lớn, Sở Hành cũng không biết phải đáp lại như thế nào. Đối diện với Hằng nhi một lúc, Sở Hành khẽ gật đầu, động tác nhỏ đến mức không để ý thì sẽ không thấy, sau đó nhìn về phía hai muội muội của mình, "Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta trở về."

Sở Doanh, Sở Tương cùng nhau gật đầu.

Sở Hành xoay người muốn rời đi.

"Cữu cữu!" Hằng nhi còn không chưa nhìn hắn đủ đâu, nóng nảy, bước tới một bước, thử dò xét kêu lên.

Sở Hành không thể không dừng bước.

Hằng nhi vui vẻ, một tay lôi tỷ tỷ, dùng sức bước đến bên biểu cữu cữu. Lục Minh Ngọc vừa bất ngờ vừa nhức đầu, đệ đệ thích ai không thích, như thế nào lại nhìn trúng Sở Hành rồi? Chẳng lẽ là bởi vì bộ dạng lạnh lung của Sở Hành giống tổ phụ? Nàng khi còn bé sợ tổ phụ muốn chết, đệ đệ lại gan lớn, cũng dám ở trong lòng tổ phụ phun bong bóng.

"Cữu cữu!" Hằng nhi đúng là rất thích Sở Hành, đi đến trước người nam nhân cao lớn, Hằng nhi buông ra tỷ tỷ, đưa tay muốn Sở Hành ôm.

Sở Hành làm sao có thể nhìn không hiểu ám chỉ rõ ràng như vậy?

Chống lại đứa đôi mắt to mong đợi của bé trai, Sở Hành tuy rằng có chút không giải thích được, nhưng vẫn xoay người, hai tay hơi vụng về nâng nách Hàng nhi lên, chuẩn bị đứng dậy. Sở Hành trong lòng khẽ động, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên chống lại cặp mắt đào hoa ngập nước yêu kiều của Lục Minh Ngọc.

Nam nhân mắt phượng thâm thúy, ánh mắt sắc bén, Lục Minh Ngọc rõ ràng chỉ là đau đầu xử lý đệ đệ "Tự quen thuộc", đột nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quá đáng của Sở Hành, nàng không lý do cảm thấy chột dạ, cuống quít dời tầm mắt, lắp bắp nói: "Biểu, biểu cữu cữu, Hằng nhi không hiểu chuyện, gây thêm phiền phức cho ngài."

"không sao." Sở Hành thản nhiên nói, ôm Hằng nhi đứng thẳng.

Lúc trước Hằng nhi quấn quýt tỷ tỷ ôm cậu đến bên hồ xem cá, lúc này được người lớn ôm, Hằng nhi không khách khí chỉ hướng bên hồ, "Cá!"

Sở Hành trầm mặc trong chốc lát, thực sự ôm Hằng nhi đi.

Lục Minh Ngọc xấu hổ cực kỳ, đỏ mặt đi phía sau Sở Hành, yếu ớt nói: "Biểu cữu cữu, ngài quay về tiền viện đi, ta dỗ Hằng nhi."

Sở Hành đi phía trước, cảm thụ được sức nặng không thể bỏ qua của Hằng nhi, nghĩ đến lúc trước Lục Minh Ngọc ôm em trai đúng im, Sở Hành quay đầu, nói với đỉnh đầu Lục Minh Ngọc: "Tiền viện khôngcó chuyện gì, mấy người các ngươi đi chơi đi, ta ở trong này chiếu cố Hằng nhi, các ngươi chơi xong thìđến đón hắn."

hắn không muốn Lục Minh Ngọc theo bên cạnh mình, không muốn Lục Minh Ngọc cách hắn quá gần.

Lục Minh Ngọc ngạc nhiên, không thể tin nhìn Sở Hành. Người này lạnh lung như vậy, lại có thể nguyện ý giúp nàng dỗ đệ đệ?

Sở Tương bên cạnh lại cao hứng muốn hỏng rồi, một phen níu lại Lục Minh Ngọc, "đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi!" đã sớm ngại Hằng nhi vướng bận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!