Editor: Tapu
Lục Tuân nhỏ hơn Lục Vanh 5 tuổi, là con trai út của Lục Trảm, đều nói con trai út được sủng ái nhất, nhưng đối với Lục Tuân mà nói, phụ thân vẫn luôn thiên vị Tam ca hơn.
Lục Tuân cũng không hiểu vì sao những chuyện tình trước đây hắn đều nhớ rõ ràng. Phụ thân từ bộ binh trở về gọi bốn huynh đệ bọn hắn qua nóichuyện, mỗi lần đều là cùng Tam ca nói nhiều nhất, khen Tam ca đọc sách tốt, viết công khóa tốt, rõ ràng phụ thân xuất thân võ tướng, lại đặc biệt thiên vị Tam ca chỉ là kẻ đọc sách. Buổi tối phụ thân sẽ nghỉ ở phòng mẫu thân, là nơi hắn không thể nhìn thấy được, Lục Tuân không thể tưởng tượng được phụ thân sẽ còn yêu thương Tam ca ra sao.
Lục Tuân hâm mộ Tam ca, hắn chạy tới nói chuyện cùng di nương, nghĩ cách để cha ở lại phòng di nương, như vậy khi phụ thân đến, hắn có thể mộtmình cùng phụ thân ở chung, cùng phụ thân nói nhiều thêm vài câu. Di nương không đồng ý, nói con trai Lục gia sau 4 tuổi đều phải ở tiền viện, nóiTam ca tuy cùng ăn cơm với cha mẹ nhưng cơm nước xong cũng phải trở về tiền viện.
Lục Tuân lúc ấy còn không biết di nương cùng mẫu thân thân phận khác nhau, còn cao hứng nói có thể cùng phụ thân ăn cơm.
Di nương cười khổ, nói cho hắn, phụ thân chưa bao giờ ngồi cùng bàn ăn cơm với bà, cho dù có đến đây, cũng đều là sau khi ăn xong mới đến. Di nương còn nói, nếu hắn đọc sách tốt, công khóa tố, phụ thân sẽ thích hắn, còn lấy Tam ca làm ví dụ, nói phụ thân thích con trai thông minh hiếu học. Lục Tuân nhớ kỹ, hắn cố gắng đọc sách, nhưng trí nhớ hắn không tốt, một đoạn Tam Tự kinh cũng phải học thật lâu, Tam ca thông minh, giống như xem một lần là nhớ, bằng hữu phụ thân đến chơi, đề ra một đoạn văn đố Tam ca, Tam ca đọc làu làu, phụ thân bình thường rất hiếm khi cười, ngày đó lại cười rất nhiều.
Lục Tuân hâm mộ Tam ca, nhưng hắn cũng không thích Tam ca, bởi vì Tam ca thông minh, đoạt đi sự yêu thương của phụ thân, nếu Tam ca cùng hắn ngốc, hoặc là so với hắn chỉ thông minh một chút thôi, phụ thân có thể sẽ nhìn hắn thêm vài lần, dạy thêm vài câu với hắn. Nếu Tam ca cũng là do di nương sinh, người khen hắn cũng sẽ không nhiều như vậy......
Nhìn người không thích, mặc kệ hắn làm cái gì, đều thấy chướng mắt.
Khi Lục Tuân 6 tuổi, Tam ca 11 tuổi thi đỗ tú tài, đứng đầu kỳ thi, Hoàng thượng cố ý triệu Tam ca tiến cung, trước mặt văn võ bá quan với khuôn mặt khôi ngô, Tam ca nhấc bút làm thơ, Hoàng thượng mặt rồng đại duyệt, khen ngợi Tam ca là thần đồng. Mà hắn chỉ có thể ở nhà chờ, hắn chờ ở sân viện của Tam ca. Trời tối, phụ thân và Tam ca vẫn còn ở trong cung dự tiệc, Lục Tuân ngơ ngác đứng ở trước cửa sổ, đứng không biết bao lâu, nhìn đến phụ thân đã trở lại, gã sai vặt cầm đèn lồng, phụ thân cõng Tam ca say rượu ở trên lưng, đi thẳng vào phòng Tam ca.
Phụ thân chưa từng cõng hắn.
Lục Tuân hâm mộ khóc, một mình trốn ở trong chăn khóc, vừa khóc vừa hận, hận phụ thân bất công, hận mẫu thân chỉ là di nương, nhưng hắn hận nhất, vẫn là Tam ca đã đoạt đi sự yêu thương của phụ thân, hận đến hy vọng Tam ca có thể chết bất đắc kỳ tử, Tam ca chết, hắn sẽ là tiểu hài tử duy nhất trong nhà, phụ thân nhất định sẽ thích hắn.
Tam ca thành tú tài, thường thường cùng các tú tài đồng khoa hoặc những bạn hữu bình thường đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy ngâm thơ đối câu, có thứ Nhị ca đi cùng, còn mang theo hắn. Tam ca là người thông minh, nhưng hắn cũng chỉ một tiểu hài tử 11 tuổi mới lớn, tâm vẫn thích chơi đùa hơn, leo lên đỉnh núi lại chạy đến triền núi bên kia nhìn xuống xem, Nhị ca nói hắn hắn không nghe, có Tam ca đi đầu, vài người cũng đi qua xem, cùng nhau hóng gió đàm đạo.
Lục Tuân đứng ở phía sau bọn họ, nghe bằng hữu Tam ca khen tiền đồ hắn giống như trải thảm, ma xui quỷ khiến, hắn lại nẩy ý định muốn đẩy Tam ca xuống núi, hắn lần bước đến bên cạnh Tam ca, cố lấy dũng khí lại không dám đẩy, sợ bị người phát hiện, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hai chân phát run, muốn thối lui ra sau để nghĩ biện pháp. Sau đó lão thiên gia cũng giúp hắn, khi hắn xoay người, Tam ca vừa vặn nhấc chân tiến lên hai bước, vô tình vấp phải chân hắn, thế là gặp nạn.
Tận mắt thấy Tam ca ngã xuống, Lục Tuân bị dọa phát khóc, sau đó thì dù cho ai hỏi hắn cái gì, hắn đều nói không biết, bởi vì hắn còn nhỏ, không ai nghi ngờ hắn, ngược lại nghe được chút đồn đãi vô căn cứ, nói là nhị ca bất mãn con trai kế mẫu, tiền đồ so với hắn còn sáng lạn hơn, cố ý hạ độc thủ. Nhưng tin đồn này lại biến mất rất nhanh, bởi vì Tam ca tỉnh lại, nói rằng chính mình trượt chân, không liên quan đến ai.
Lục Tuân nhẹ nhàng thở ra, có thể khi đó Tam ca vô cùng sợ hãi nên đã không biết chính mình ngã hay bị Tứ đệ hắn ngán chân mà ngã.
Tam ca hoàn toàn mù, nhóm thái y thúc thủ vô sách, tính tình Tam ca thay đổi, không thích xuất môn, cả ngày đóng cửa tự nhốt mình. Phụ thân càng quan tâm Tam ca, nhưng Lục Tuân không còn hâm mộ hay ghen tị nữa, bởi vì hai mắt Tam ca đã bị mù, dù Tam ca có thông minh thế nào đi nữa cũng không thể tham gia thi khoa cử, không cần cùng hắn so tài năng càng không bao giờ cùng hắn so tiền đồ sáng lạn nữa.
Vào thời điểm đó, Lục Tuân đặc biệt bình tĩnh.
Thẳng đến khi Tam ca cưới vợ.
Lần đầu tiên Lục Tuân gặp được tam tẩu của hắn là khi tân nương kính trà, nàng chỉ mới 15 tuổi, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, giống đóa hoa mẫu đơn kiều diễm nở trong tuyết trắng, quốc sắc thiên hương, đại tẩu nhị tẩu đều là mỹ nhân, nhưng đứng cùng Tam tẩu, dung nhan liền kém sắc. Lúc ấy Lục Tuân mười ba, đúng vào độ tuổi mới biết yêu, nhất kiến chung tình, hắn không thể nào quên được, buổi tối nằm mơ, trong mộng đều là nàng.
Lục Tuân kìm lòng không đậu thường đứng ở xa xa nhìn nàng. Tam tẩu không thích mặc đồ đỏ, thay một thân quần áo mộc mạc, nhất thời mẫu đơn diễm lệ biến thành đóa ngọc lan thanh nhã cao thượng, mọc ở nơi thật cao, xa không thể với. Mỗi lần liếc nhìn nàng, lòng ái mộ của hắn đối với nàng lại tăng thêm một phần, đêm dài vắng người, Lục Tuân lại cảm thấy lão thiên gia đối với hắn bất công.
Tam tẩu là thứ nữ vương phủ, mẹ đẻ chỉ là ca nương, thân phận như vậy, không phải nên phối với hắn, cũng là con vợ kế đây sao? vì sao lại là Tam ca? Tam ca là người mù, Tam ca không nhìn thấy, tam tẩu gả cho hắn nhất định vô cùng oán giận, người xinh đẹp như vậy, phải được nam nhân sủng trong lòng, ôm vào trong ngực, từng chút từng chút yêu thương quý trọng.
Lục Tuân biết hắn không nên có tâm tư này, nhưng hắn nhịn không được, hắn khát vọng tiếp cận Tam tẩu, lại sợ bị Tam tẩu phát hiện, bị Tam tẩu chán ghét, sợ bị phụ thân phát hiện bị phụ thân đuổi khỏi gia môn. Khát vọng lại không thể tới gần, lòng Lục Tuân mỗi ngày đều như bị dày vò, đặc biệt khi nghe nói Tam ca bởi vì Mặc Trúc mà lạnh nhạt với nàng, Lục Tuân hận không thể vọt tới Tam phòng đem nàng chiếm làm của riêng mình, Tam ca không cần nàng, hắn cần, hắn sẽ cưới nàng làm vợ, muốn nàng cũng vì hắn sinh một nữ nhi xinh đẹp.
một ngày dài như một năm, rốt cuộc có một ngày hắn bắt gặp Bích Đàm rình coi hắn, biết được Bích Đàm đối với hắn hữu tình, Lục Tuân nghĩ ra mộtý.
Cuối tháng khi Bích Đàm về nhà, Lục Tuân tỉ mỉ dàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không nghĩ sẽ chạm vào Bích Đàm, nhưng chỉ có thu Bích Đàm, khiến Bích Đàm thành người của hắn, hắn mới thực sự yên tâm nói bí mật không muốn người biết cho Bích Đàm biết. Bất quá Lục Tuân cũng hiểu, vô luận Tam ca Tam tẩu có bao nhiêu chuyện không thoải mái cùng nhau đi nữa, thì hai người cũng sẽ không dễ dàng hòa ly, cho dù có hòa ly, tam tẩu cũng không thể tái giá với hắn, cho nên hắn chỉ phân phó Bích Đàm định kỳ hồi báo chuyện của Tam tẩu cho hắn nghe, niềm an ủi lớn nhất của Lục Tuân là khi biết được Tam ca cùng Tam tẩu vẫn trường kỳ phân phòng ngủ.
Nhưng năm nay sự tình có thay đổi, Tam ca dỗ Tam tẩu thế nào, lại khiến nàng mang thai, vừa nghĩ tới Tam ca chỉ là tên mù lại ở trên người Tam tẩu làm bậy, Lục Tuân liền cả đêm dài không ngủ được. hắn phải tìm lý do an ủi chính mình, có lẽ Tam tẩu là bất đắc dĩ, Tam ca là trượng phu của nàng, Tam ca muốn, nàng cự tuyệt không được......
~
Tam gia cùng phu nhân cảm tình tốt chứ?
Bích Đàm biết Lục Tuân là muốn nghe loại đáp án nào, nhưng nàng không thể nói dối, nếu không ngày sau Lục Tuân tự mình phát hiện , khẳng định sẽ trách nàng.
Khuôn mặt ửng đỏ dần trở lại bình thường, Bích Đàm cúi đầu, kiên trì nói:"Tứ gia, khi Tứ cô nương sinh bệnh, Tam gia cùng phu nhân thường cùng nhau canh giữ bên giường, Tứ cô nương tỉnh, bọn họ liền......"
"Nàng không ngại Mặc Trúc?" Lục Tuân trầm mặt hỏi. Tam tẩu cao ngạo như vậy, có thể cam tâm cùng một tiện tì chia sẻ nam nhân?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!