Khói trong bếp lan ra hòa nhập không khí đêm, màn đêm bao phủ cả bầu trời.
" A Noãn, uống thuốc đi, uống xong bát này thì sáng mai sẽ khỏe lên".
Tiêu thị tự mình bưng chén thuốc đến bên giường, ôn nhu dỗ nữ nhi, Lục
Vanh ngồi ở cuối giường, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ nhi.
Lục Minh Ngọc chăm chú theo dõi phụ mẫu, hai tay tiếp nhận chén thuốc,
nhẹ nhàng uống từng miếng từng miếng, chân mày nhíu lại, nhưng tốc độ
vẫn không chậm.
Lục Vanh nhìn không thấy, Tiêu thị lại nhìn nữ nhi mình quá mức nhu thuận, tâm sinh nghi hoặc.
Lục gia tổng cộng có bốn vị đại gia, đại gia nhị gia là do con vợ cả
sinh ra, còn trượng phu của nàng là con của bà bà kế thất, Tứ gia là do Chu lão di nương sở sinh, nhưng tình cảm lại hết sức hòa thuận, trong
Lục gia cũng không có tranh đấu như các gia đình quyền quý khác, bởi vậy tuy trượng phu nàng là người mù nhưng một nhà cũng không phải vì vậy mà xa lánh tam phòng, nữ nhi cùng chất nữ đều được dưỡng là thiên kim tiểu thư.
Nữ nhi tính tình trẻ con, trước khi sinh bệnh không thích uống thuốc,
muốn nàng uống phải dỗ thật lâu mới bằng lòng uống, mà uống một hớp phải ăn mấy miếng mứt hoa quả, nhưng hai ngày nay như thế nào không cần dỗ?
Hơn nữa nữ nhi mặt mày ủ rũ, không có bộ dáng của một tiểu cô nương bảy
tuổi….
Tiêu thị nghĩ cũng không ra, chỉ cho rằng do nữ nhi bệnh nặng một trận nên còn chưa khoẻ hẳn.
" Mẹ, con uống xong rồi" Lục Minh Ngọc mím môi nói, thuốc thật sự rất
đắng, từ tối hôm qua đến nay, nàng liên tục uống mấy bát, càng làm cho
nàng tin tưởng suy đoán của mình. Nàng không phải nằm mơ, nàng thực sự
trở về lúc nhỏ, mẫu thân chưa có nhảy hồ tự vẫn, phụ thân nàng cũng
không sống trong hối hận, vẫn còn đang che chở cho nha hoàn của hắn.
Khóe mắt đảo qua nam nhân mặc ngoại bào màu lục, trong lòng Lục Minh Ngọc rối rắm.
Tưởng hận, những cũng không chân chính hận, nếu nói là tha thứ nhưng
làm như thế nào cũng không được, thế cho nên trước mặt phụ thân lúc còn trẻ này, Lục Minh Ngọc cũng không thể nào giống như trước kia yêu thích hắn, kính trọng hắn, mỗi ngày đều hy vọng phụ thân cùng mẫu thân mau
chóng hòa hảo, hy vọng phụ thân không giữ Mặc Trúc bên người nữa.
Là một đứa trẻ bảy tuổi, nàng đều thấy thân nhân của mình không có làm gì sai, mọi sai lầm đều do Mặc Trúc gây nên, do Mặc Trúc châm ngòi ly
gián. Nhưng sau khi mẫu thân mất, nàng trưởng thành, lập gia đình, hiểu
được tình cảm vợ chồng, Lục Minh Ngọc lúc này mới chân chính hiểu rõ,
suy cho cùng Mặc Trúc chỉ là đứa nha hoàn, nha hoàn thì chỉ có thể dựa
vào chủ tử, do phụ thân đã làm mẫu thân tổn thương rất lớn, như vậy mẫu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!