Mỗi cuối tháng và đầu tháng 2 ngày, hạ nhân nô bộc Lục gia cùng nhau thay phiên công việc nghỉ ngơi, buổi sáng Lục Minh Ngọc vội tới thỉnh an mẫu thân, gặp được Bích Đàm ở cửa. Bích Đàm 20 tuổi mặt mày thanh tú, dáng người thướt tha, là đại nha hoàn của Tiêu thị, việc nàng làm đều là những chuyện quan trọng nhưng lại nhẹ nhàng, cuộc sống sinh hoạt thường ngày như ăn mặc ở đi lại còn tinh tế hơn cả tiểu thư nhà bình thường, vài năm nay, khuôn mặt được dưỡng trắng nõn tươi xinh giơ tay nhấc chân đều có rất có khí độ.
Tuổi như vậy, dung mạo như vậy, chỉ cần Bích Đàm thích ai, Tiêu thị sẽ làm chủ cho nàng cùng người phối ngẫu.
"Tứ tiểu thư đến rồi." Nhìn thấy Lục Minh Ngọc, Bích Đàm cười hành lễ nói.
Nàng ta mặc bộ xiêm y bình thường bằng vải mịn, tay phải cầm một bọc quần áo, Lục Minh Ngọc cầm một cành đào vừa tùy tay hái trên đường, lắc lư đi tới cười khanh khách nhìn Bích Đàm hỏi: "Bích Đàm tỷ tỷ hôm nay về nhà sao? Ta nhớ nhà Bích Đàm tỷ tỷ rang hạt dưa cực ngon, lần này khi trở về có thể đem một ít về cho ta được không?"
Nhà Bích Đàm mở một sạp đậu rang, Lục Minh Ngọc ăn nhiều sơn hào hải vị, cảm thấy thức ăn vặt nơi thôn dã lại rất đặc sắc, chẳng qua trước kia nàng là thật lòng thích đồ ăn vặt nhà Bích Đàm, hiện tại, cũng chỉ là khách khách khí khí mà thôi.
"Tứ tiểu thư yên tâm, mẹ nô tỳ biết ngài thích ăn, mỗi lần đều dặn nô tỳ mang đến cho ngài." Tứ tiểu thư bộ dạng xinh đẹp, Bích Đàm thật lòng thích tiểu cô nương nhu mì này. Nhà mình có có đồ ăn vặt vừa mắt Tứ tiểu thư, Bích Đàm cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Lục Minh Ngọc cao hứng gật đầu, bước vào nhà chính.
"đang thời điểm thay răng, còn dám ăn hạt dưa." Tiêu thị ở bên trong ngồi nghe được mẩu đối thoại kia, nhịn không được trêu ghẹo nữ nhi.
Lục Minh Ngọc chu miệng, kìm lòng không đậu lại dùng đầu lưỡi dò lên răng cửa bên trái, càng nghĩ càng buồn. Phải lớn lên một lần nữa là phải chịu đủ dày vò, còn phải thay răng một lần nữa, vừa khó coi lại không thoải mái. Tâm tình xuống thấp, Lục Minh Ngọc cúi đầu ngồi ở bên cạnh mẫu thân yên lặng thật lâu.
Tiêu thị cười cười, trước trả lời các nha hoàn bà tử đang chuẩn bị về nhà, dặn dò các nàng về nhà cẩn thận.
Mỗi tháng đều nói một lần, nhóm nha hoàn bà tử đều tươi cười lắng nghe, chủ tử vừa nói xong, liền hưng phấn rời đi. Tất cả thối lui nhanh như tên bắn hướng ra cửa chính.
Lục Minh Ngọc nhìn chằm chằm bóng dáng Bích Đàm, chân mày nhỏ cau lại, khi chỉ còn lại một mình cùng mẫu thân, Lục Minh Ngọc thấp giọng hỏi:"Mẹ, đã hơn hai tháng, mẹ đã điều tra rõ chi tiết về Bích Đàm chưa?"
Kiếp trước nàng đau lòng nhất là cái chết của mẫu thân. Sau khi sống lại, mặc dù mẫu thân luôn một mực cam đoan mẫu thân tuyệt đối sẽ không tự sát, tâm tư Lục Minh Ngọc mới thả lỏng được hai ngày, lại có nghi hoặc. Nếu mẫu thân sẽ không tự sát, vậy tại sao lại rơi vào trong hồ? không cẩn thận rơi xuống, hay có người cố ý đẩy rơi vào hồ? Nếu là ý trước vậy chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh, chỉ e là ý sau vậy thì…
Bích Đàm kia là manh mối duy nhất.
Lục Minh Ngọc nói suy đoán của mình cho mẫu thân, mẫu thân đã sớm nghĩ đến chuyện này, dặn dò nàng tự chăm sóc mình cho tốt, đừng nhúng tay vào chuyện của người lớn...... Lục Minh Ngọc không hài lòng mẫu thân xem nàng như tiểu hài tử, nhưng nàng quả thật không có cách nào hỗ trợ, Bích Đàm vốn là nha hoàn thiếp thân, không muốn rút dây động rừng, cũng chỉ có thể giúp mẫu thân nhìn chằm chằm.
Tiêu thị không hy vọng nữ nhi cả ngày vì nàng quan tâm, sờ sờ quyên hoa trên đầu nữ nhi, ôn nhu nói: "Vẫn chưa có tin, mẹ nghĩ lúc đó chỉ là việc ngoài ý muốn. Nhưng mẹ vẫn là theo ý con, vẫn phái người lưu ý, A Noãn không cần lo lắng. Ngày hôm qua có phải cô cô hứa dẫn con đi hoa viên chơi hay không? Mau đi đi, đừng để cô cô chờ."
"Mẹ cứ tiếp tục xem con là tiểu hài từ mà chọc ghẹo đi!" Nàng muốn nói chuyện quan trọng lại bị mẫu thân ngắt ngang, Lục Minh Ngọc oán giận đứng lên, cũng không thèm quay đầu lại đi ra ngoài. Tiêu thị buồn cười, vừa định bảo nữ nhi quay lại, tiểu cô nương bỗng nhiên lại tiến đến bên nàng, cười khẽ hướng nàng nháy mắt,"Mẹ, con đi dạo cùng với các nàng xong sẽ lập tức trở về, mẹ cứ đến chỗ tổ mẫu để tâm sự giải buồn đi."
Phụ thân cũng thật là, từ khi mắt có thể nhìn thấy chút hình bóng mơ hồ, tâm đã muốn đi ra ngoài, trước kia mấy tháng cũng không thấy xuất môn một lần, hiện tại mỗi ngày đều đi ra ngoài một trận, nói là đi dạo chung quanh, sẽ giúp việc khôi phục nhanh hơn...... Nếu không phải trước giờ cơm trưa phụ thân nhất định sẽ quay về, thì Lục Minh Ngọc thật muốn đến chỗ cữu cữu mách lẻo. hiện giờ mẫu thân đang có thai, phụ thân cùng ở nhà thìthật tốt.
Mang tâm tình hơi bất mãn với phụ thân, Lục Minh Ngọc nhanh bước đến chỗ cô cô cùng với các tỷ tỷ hội họp.
"A Noãn!"
Từ xa, đã nghe giọng Lục Hoài Ngọc hô to nhất,"Mmuội lại đến muộn nữa rồi!"
Lục Minh Ngọc thật tình oan uổng, rõ ràng là nhị tỷ tỷ cùng cô cô đến sớm, đại tỷ tỷ còn chưa đến, về phần Tam tỷ tỷ Lục Yên, bởi vì e ngại Lục Hoài Ngọc, nên trừ khi có các trưởng bối ở đây thì mới nhận lời, nếu không thì trong các buổi gặp gỡ giữa đám tỷ muội Lục Minh Ngọc, Lục Yên sẽ khôngbao giờ ló mặt, có mời nàng ta nàng ta cũng không đến. Lâu ngày, mọi người cũng thành thói quen không gọi nàng ta nữa.
"A Noãn ngươi xem, mẫu thân tỷ mới sai người làm một đôi vòng tay mới cho tỷ nè." Lục Hoài Ngọc ngóng trông Lục Minh Ngọc tới là có nguyên nhân, Lục Minh Ngọc vừa đến, nàng liền vươn hai cánh tay lên cao để lộ cổ tay cho Tứ muội xem. trên hai cổ tay trắng trẻo tròn trịa như ngó sen là một đôi vòng ngọc nho nhỏ màu tuyết trắng ánh sắc hồng đào, quả thật đẹp mắt.
Lục Minh Ngọc đối với chiếc vòng tay này rất có ấn tượng, bởi vì kiếp trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhị tỷ tỷ đeo, đã rất hâm mộ. Trở về nhà, còn xin mẫu thân cũng cho nàng một bộ như thế. Mẫu thân vì thương nàng, từ trong khố phòng lấy ra một khối ngọc Lam Điền phù dung được ngự ban, trong suốt sáng bóng long lanh sắc tím, như sương như khói, đẹp như bảo vật của tiên gia. Mẫu thân dùng khối ngọc ấy làm thành một đôi vòng tay cho nàng, còn nói phần ngọc dư lại sẽ dành riêng cho nàng tương lai thêm trang làm đồ cưới.
Vòng tay hoàn thành, Lục Minh Ngọc trân quý như bảo bối, sau đó mẫu thân qua đời, mỗi lần Lục Minh Ngọc nhìn đôi vòng tay này, đều khóc đến thiên hôn địa ám
"thật là đẹp mắt." Lục Minh Ngọc sờ sờ vòng tay của nhị tỷ tỷ, không yên lòng khen.
Lục Hoài Ngọc vui sướng, khoé miệng dần hiện nụ cười, khoe cùng Tứ muội muội xong, nàng thoáng nhìn thấy Lục Cẩm Ngọc cùng Trần Liên Song sóng vai đi tới, Lục Hoài Ngọc lại chạy tới khoe khoang. Lục Minh Ngọc vẫn còn đang mãi nghĩ chuyện xưa lại bị thanh âm của Trần Liên Song làm bừng tỉnh. Nhìn sang các nàng, chỉ thấy Trần Liên Song mặc một bộ váy dài trắng thêu lá sen, dịu dàng bước tới, mắt ngọc mày ngài, vốn là một mỹ nhân, đứng giữa chúng tỷ muội tiểu cô nương các nàng, Trần Liên Song càng thêm nổi bật, thực sự như hạc giữa bầy gà.
Mắt thấy Trần Liên Song cầm tay nhị tỷ tỷ, dùng toàn lời mật ngọt khen nàng, khen đến mặt mày nhị tỷ vui vẻ như nở hoa, Lục Minh Ngọc không vui dời tầm mắt. nói thật, nàng không thích Trần Liên Song. Đại hộ nhà người ta thường có di nương cũng là bình thường, ví dụ như tổ phụ có Chu lão di nương, mặc dù Lục Minh Ngọc rất hy vọng tổ phụ và tổ mẫu có thể hòa thuận, nhưng cũng không trách Chu lão di nương, bởi vì Chu lão di nương thành thật bổn phận, không làm chuyện câu dẫn Tổ phụ.
Tổ phụ đến phòng bà, Chu lão di nương sẽ hầu hạ, Tổ phụ không đến, bà vẫn ở tại tiểu viện của mình, cũng không cùng người tranh thủ tình cảm, gây chuyện không yên.
Trần Liên Song lại không giống như vậy, Lục Minh Ngọc không biết Trần Liên Song làm thế nào trở thành di nương, chỉ nhớ sau khi Trần Liên Song thành người của Nhị bá phụ, thường khiến Nhị bá mẫu tức điên, tức đến mức quên mất thân phận của tổ mẫu "thấp kém" hơn nàng ta, "khuất tôn hàng quý" (1) chạy tới trước Tổ mẫu kể lể nỗi uất ức của mình, một chốc mắng Trần Liên Song, một chốc lại quở trách đại bá mẫu không có lòng tốt, cố ý muốn bồi dưỡng Trần Liên Song làm nàng ta tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!