Editor: Tapu
Chạy đến chân núi, Thủ Tĩnh vác Lục Minh Ngọc trên vai, kiểm tra phía
sau vài lần, xác định không có ai theo dõi, liền sải bước đi sâu vào
trong núi. Lục Minh Ngọc nằm úp sấp trên vai Thủ Tĩnh, đầu chúi xuống
đất, bụng của nàng bị vai của Thủ Tĩnh đâm vào mỗi khi hắn bước đi khiến nàng cực kỳ khó chịu, yên lặng nhịn một đoạn, Lục Minh Ngọc thật sự
không chịu đựng được nữa, vụng trộm nghiêng đầu nhìn Thủ Tĩnh
Thủ Tĩnh có nước da ngăm đen, giống như các hán tử nhà nông, mày rậm mắt to, môi rất dày, nếu chỉ nhìn dung mạo bên ngoài thì đây là một người
rất trung hậu thành thật, không thì mấy năm nay cũng sẽ không bị Pháp
Nghiêm tưởng bở cho rằng gã là một kẻ hiền lành mà mặc sức chèn ép. Nhận ra Lục Minh Ngọc nhìn trộm, Thủ Tĩnh nghiêng đầu, Lục Minh Ngọc theo
bản năng muốn né tránh ánh mắt của gã, nhưng nàng còn chưa kịp dời tầm
mắt, Thủ Tĩnh đã quay đầu sang trước, Lục Minh Ngọc bất ngờ nhận ra một
tia áy náy trong mắt nam nhân kia.
Gã cũng còn biết áy náy?
Lục Minh Ngọc bỗng nhiên sinh ra một phần hy vọng.
Nàng tiếp tục quan sát Thủ Tĩnh, các loại ý nghĩ trong đầu dần hiện lên. Nàng không biết Thủ Tĩnh có bí mật gì, hiện giờ đối với Thủ Tĩnh chạy
trốn quan trọng hơn, sẽ không cần thiết phải giết một tiểu cô nương như
nàng nhằm diệt khẩu. Như vậy nếu nàng vẫn thành thành thật thật, cái gì
cũng không nói, cái gì cũng không làm, biết đâu Thủ Tĩnh sẽ thật sự đặt
nàng lên trên một ngọn cây nào đó trong núi này, để nàng chờ mọi người
tới cứu viện? Nhưng nếu nàng thử khuyên nhủ Thủ Tĩnh trước tiên thả
nàng, nếu thành công thì tốt nhất rồi, còn nếu không thành công thì Thủ
Tĩnh cũng không có lý do giết nàng.
Vì để có thể về nhà sớm, cho cha mẹ bớt lo lắng vài cái canh giờ, Lục Minh Ngọc quyết định thử một lần.
"Thủ Tĩnh sư phụ, ngươi đi nhanh quá, ta đau bụng, ngươi có thể thả ta
xuống dưới không?" Lục Minh Ngọc mắt mở to đáng thương nhìn nam nhân
hoảng sợ nói, còn bày ra dáng vẻ rất thành thật, "Ta sẽ nghe lời, sẽ
ngoan ngoãn đi theo ngươi, Thủ Tĩnh sư phụ thả ta xuống đây đi, bả vai
của ngươi đâm vào bụng ta rất khó chịu."
Nhìn lại đứa bé chỉ bảy tám tuổi, bộ dạng lại đặc biệt xinh đẹp, còn nhu thuận như vậy, Thủ Tĩnh nhếch miệng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ánh
mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc,"Ngươi đi quá chậm, ta cõng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!