Khi một nhà ba người đến Ninh An đường thỉnh an, thấy mẹ chồng hôm nay
ăn vận thật thanh lịch tao nhã, Tiêu thị giật mình không thôi.
Gả vào Lục gia lâu như vậy, Tiêu thị đã sớm cảm thấy cách ăn mặc trang
điểm của mẹ chồng hoàn toàn không hợp với khí chất của bà. Vì mẹ chồng
đối xử với nàng rất tốt, luôn ân cần thăm hỏi, xem nàng như con gái
ruột, nên Tiêu thị cũng từng uyển chuyển khuyên bà vài lần, nhưng chưa
có lần nào hữu hiệu.
Dù gì cũng là con dâu, nếu khuyên nhiều hơn thì chỉ sợ chọc cho mẹ chồng ghét bỏ, vì vậy Tiêu thị cũng không đề cập đến vấn đề này nữa, lại
không ngờ hôm nay mẹ chồng mình đã nghĩ thông suốt rồi?
Lòng Lục Minh Ngọc trong như gương sáng, buông tay mẫu thân ra, cười
cười chạy vào trong tiền sảnh, "Hôm nay trông khí sắc của tổ mẫu rất
tốt, có phải là có chuyện gì vui không?"
Nàng vừa nói vừa đi tới trước mặt Chu thị, cẩn thận đánh giá sắc mặt của tổ mẫu, nhạy bén phát hiện một ít sắc xuân còn vương lại trên khóe mắt
bà. Tổ phụ tổ mẫu đã cao tuổi đến vậy mà vẫn còn ân ái, Lục Minh Ngọc
bất giác cũng cảm thấy xấu hổ giùm hai người, liền cụp mắt mỉm cười,
xoay người sang bên cạnh bốc lên một miếng bánh sơn tra, vờ như mình chỉ là một tiểu cô nương tham ăn.
Chu thị có khờ khạo đến mức nào cũng biết không thể kể chuyện vợ chồng
bọn họ cho con dâu cùng cháu gái nghe, thấy cháu gái đặt hết tâm tư lên
các món ăn, Chu thị thở dài nói với con dâu: "Cháu của Lan ma ma nay làm ăn phát tài, hôm qua đã đến đón bà ấy về nhà hưởng phúc. Tuy ta đã thả
cho bà ấy đi, nhưng sáng sớm tỉnh lại không thấy người đâu, trong lòng
ngược lại cảm giác như thiếu mất điều gì."
Tiêu thị sửng sốt, Lan ma ma được cháu trai đón đi rồi?
Các phu nhân tại kinh thành này, một khi không hòa hợp với trượng phu
trong nhà, thì nhóm nha hoàn chính là những người mà các nàng giao tiếp nhiều nhất, nên những lão nhân đã theo hầu chủ tử vài thập niên như Lan ma ma có gọi là phụ tá đắc lực cũng không đủ thể hiện ra hết. Vì vậy,
khi họ rời phủ, nữ chủ nhân nhất định sẽ sai đám nha hoàn tổ chức một
bữa tiệc nho nhỏ tại hậu viện, bày vài bàn tiệc, xem như tiễn lão nhân
đi, nhưng vì sao Lan ma ma lại rời đi vội vã đến thế?
Thật quá kỳ lạ rồi, Tiêu thị ngồi vào chỗ phía dưới bên trái mẹ chồng, nhịn không được bèn lên tiếng tỉ mỉ hỏi thăm.
Vì thế, Chu thịliền thuật lại với con dâu đúng y như những lời mà trước đó Lục Trảmđã dùng để gạt bà.
Tiêu thị không hề hoài nghi, nhưng Lục Minh Ngọc ngồi bên cạnh nghe xong lại cảm thấy có cái gì đó là lạ. Chuyện này quá trùng hợp rồi, bên này
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!