Ninh An Đường.
Sau khi Lục Minh Ngọc vội vã ôm tranh cuộn rời đi, Lan ma ma đứng bên
ngoài một hồi lâu mới lặng lẽ đi đếm trước cửa nội thất, kéo tấm màn ra, nhìn thấy Chu thị bên trong đang ngồi chỗ bàn đọc sách, hơi hơi cúi đầu nhìn bức họa trong tay. Nữ nhân bốn mươi tuổi, khôn mặt trắng nõn tinh
tế, trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng ôn nhu, trước đó vừa khóc đến run hết cả người, nhưng hiện giờ chỉ có vành mắt còn hơi hồng hồng, khóe miệng
lại cong lên, giống như đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nào đó.
Lan ma ma vừa nhìn đã đoán ngay được Chu thị đang suy nghĩ cái gì.
Bà ấy xuất thân từ nông thôn, kỉ niệm đẹp nhất của bà là khoảng thời
gian cùng lão gia quen biết, khi bà vừa mới đến Ninh An Đường hầu hạ,
lúc đó hai vợ chồng còn hòa thuận, sau khi lão gia lên triều, Chu thị
hoặc thuận tiện thêu thùa may vá ít đồ cho lão gia, hoặc đi vào trong
hoa viên ngắm hoa trêu cún, nhưng việc bà thường làm nhất, chính là
ngồimột mình trước cửa sổ, chống cằm mỉm cười.
Cười ngọt ngào hạnh phúc, giống như bây giờ vậy.
Yên lặng nhìn một lát, Lan ma ma nhẹ nhàng ho khan.
Chu thị ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lan ma ma, bà nhanh
tay cuộn bức tranh lại, vụng về giải thích: "A Noãn vẽ một bức tranh, ta thấy khá xinh đẹp."
Lan ma ma hoàn toàn không hiếu kỳ trong bức tranh vẽ gì, chỉ đứng cách
vài bước vui mừng nói: "Vẫn là tứ cô nương biết cách dỗ dành nhất, sớm
biết vậy lão nô cũng sẽ vẽ vài bức, tội gì phải khuyên đến mức miệng khô lưỡi đắng mà vẫn chả được gì."
Dù Chu thị đã lớn tuổi, nhưng da mặt rất mỏng, cúi đầu, đỏ mặt ngoan ngoãn để người ta trêu ghẹo.
"Được rồi, ngài vui vẻ lại là tốt rồi, chuyện như thế mà cũng làm ngài
khóc cho được. Lão gia thích ngài như vậy, khẳng định sẽ không làm thật." Trêu chọc vài câu, Lan ma ma nâng Chu thị dậy, cung kính dắt bà đến
trước bàn trang điểm: "Nào, để lão nô trang điểm lại cho ngài, gần tới
giờ cơm rồi, đừng để cho nhóm nha hoàn nhìn ra."
Chu thị gật đầu ngồi yên, thấy Lan ma ma định dùng màu son đỏ chói khiến gương mặt bà càng thêm trắng bệch kia, Chu thị ngắm mình trong gương
một chút, thấp giọng thở dài nói: "Thôi, sau này cứ trang điểm đơn giản
thôi, không cần phải cầu kì. A Noãn nói đúng, xuất thân của ta như vậy,
ăn mặc trang điểm như thế nào thì người ta cũng biết ta lai lịch ra sao, trở lại hình dáng như trước có khi còn được người khác khen, huống chi
như vậy ta nhìn cũng thuận mắt hơn."
Bà chỉ muốn để Lan ma ma giúp bà che đi vành mắt phiếm hồng, đã lớn tuổi như vậy, nếu để cho nha hoàn biết được bà vừa khóc, khẳng định sẽ chê
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!