Edit: Diệp Nhược Giai
"Quốc công gia, nhị lão gia đưa qua một rương sách, thỉnh ngài đến xem qua."
Sau khi đuổi gã hầu do nhị lão gia phái tới, Ngụy Đằng ôm một cái rương cao khoảng một thước bằng gỗ lê đi vào chính phòng, cung kính nói.
Hôn kỳ đã định xong đâu đấy, hiện giờ Sở Hành đang lên danh sách đưa thiệp cưới, nghe được câu này thì hơi nhướng lông mày lên, đôi mắt phượng liếc qua rương sách trong lòng Ngụy Đằng. Vì hắn mất cha từ bé, nên Nhị thúc đã chăm sóc quan tâm đến hắn rất nhiều, biết hắn thích đọc binh thư thì thường đưa sách qua cho hắn, có khi lại đưa đến vài món binh khí mà ông nhìn thấy khi đi ngao du bên ngoài.
Có điều khi hắn càng ngày càng trưởng thành, có lẽ Nhị thúc cảm thấy cháu mình thích binh thư thì có thể tự đi mua, không cần trưởng bối để ý làm hộ cho nữa, nên rất hiếm khi đưa sách lại đây. Vì sao hôm nay lại tặng cả một rương tới cơ chứ?
"Để đó trước đi đã." Sở Hành không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục viết danh sách mời cưới.
Ngụy Đằngđể rương sách xuống rồi lui ra, khi có người đưa mấy thứ dạng như thư từ sách vở đến cho chủ tử, chủ tử chưa cho phép thì hắn khôngđược quyền xem, vì vậy cũng không biết rốt cuộc trong rương đó chứa gì.
Sở Hành viết tiếp thêm khoảng một khắc nữa mới liệt kê xong hết những người họ hàng bạn bè mà hiện giờ hắn nhớ tới. Viết xong hắn kiểm tra lại một lượt, bổ sung thêm vài người mà mình quên mất, đến lúc cảm thấy đã ổn ổn rồi thì mới đặt sang một bên.
Ánh mắt thoáng lướt qua rương sách, Sở Hành nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới hồi xưa lúc tổ mẫu cho người khiêng đến một đống... tiểu thuyết tình yêu.
Nhưng tổ mẫu đưa sách tới là vì lo sợ hắn không biết viết thư gửi cho nàng, còn Nhị thúc chắc là không vô duyên vô cớ đưa đến mấy cuốn kiểu thế đâu.
đi đến trước rương sách, Sở Hành mở nắp ra, đập vào mắt là hai cuốn sách được đặt ở trên cùng được gói lại rất kín, ngoài bìa không viết tên sách gì cả. Chuyện gì kỳ lạ thì chắc chắn có vấn đề, kinh nghiệm trước đó đã dạy cho hắn điều này, Sở Hành do dự một lát rồi mới đưa tay cầm xuốn sách ở bên trái lên, mở trang đầu tiên ra, đọc vài dòng lời tựa trên ấy. Sở Hành đọc lướt qua thật nhanh, sau đó khuôn mặt chợt trở nên ngượng ngùng thiếu tự nhiên.
Buông cuốn sách xuống, Sở Hành liếc nhìn hai chồng sách còn lại, không có hứng thú xem mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ Nhị thúc cảm thấy, ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng mà hắn cũng không biết à? Tuy hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng mỗi lần lãnh binh đánh giặc, lúc các tướng sĩ trong quân doanh nghỉ ngơi hoặc mở tiệc mừng chiến thắng, họ thích nhất là nói vài lời thô tục, Sở Hành từng vô tình nghe được vài câu, sao có thể không rõ đạo lý trong đó cho được? Nó cũng đơn giản như là việc... tra chìa khóa vào ổ hoặc đút đao vào vỏ vậy.
Có điều, khi nhớ đến dáng người bé nhỏ mảnh mai của Lục Minh Ngọc, chút khô nóng vừa dâng lên trong lòng Sở Hành lập tức bị nỗi lo thay thế.
Nàng... liệu có chịu được không?
Trong đầu không kìm được mà tưởng tượng, nhưng có nghĩ đến thế nào thì Sở Hành cũng chỉ có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn những chỗ khác... đều là quần áo.
Sở Hành lại cúi đầu xuống, suy đi tính lại một hồi, cuối cùng cầm cuốn sách khi nãy lên lần nữa, lật qua trang viết lời tựa, sang trang kế tiếp là hình ảnh, hơn nữa còn là hình ảnh một đôi nam nữ... tuy mặc quần áo nhưng lại là loại "áo rách quần manh". Chỉ vừa mới liếc mắt một cái, Sở Hành đã lại vội vàng quẳng sách trở vào rương, đóng nắp cái "rầm", đôi mắt phượng nhắm chặt.
Nữ tử trong tranh khiến hắn thấy ghê tởm.
thật lâu thật lâu sau, Sở Hành mới có thể xóa được hình ảnh vừa rồi ra khỏi tâm trí. hắn đứng thẳng người lại, cất giọng gọi Ngụy Đằng tiến vào, lệnh cho hắn đốt nguyên cả rương sách. Tấm lòng của nhị thúc, hắn hiểu, nhưng hắn không cần, chờ cưới được thê tử vào cửa rồi, vợ chồng chung giường, hắn tự nhiên sẽ hiểu được phải làm gì thôi. Cho dù có là đứa con nít năm sáu tuổi lần đầu tiên rờ tới chìa khóa với ổ khóa, thì theo bản năng cũng sẽthử cắm chìa vào lỗ mà.
Cái chìa khóa......
Càng nghĩ càng loạn, Sở Hành vội vàng đi đến luyện võ trường.
~
Đại hôn của hai người bọn họ đã được định vào mùng chín tháng năm, đến hôm mùng tám, đại phu nhân dẫn theo Thải Tang cùng vài tiểu nha hoàn đến Sở quốc công phủ trải giường.
Đại phu nhân trên có cha mẹ dưới có con cái, trai gái đủ đầy, vợ chồng ân ái, vì vậy bà nghiễm nhiên trở thành toàn phúc nhân(1) của Lục Minh Ngọc.
(1) Toàn phúc nhân: Theo phong tục TQ, trước ngày thành hôn, trong gian phòng mới của cô dâu chú rể phải chú ý đến việc trải giường và sắp xếp chăn màn. Đồng thời, nhất định phải mời một phụ nữ thuộc loại "toàn phúc nhân, hảo mệnh bà" đến để trải giường, tức một phụ nữ trung niên mà vợ chồng đều khoẻ mạnh, trên còn song thân phụ mẫu, dưới con cái được nhiều, nếu gia cảnh người ấy giàu có thì càng tốt. Nghe nói, như vậy mới đem lại cát tường cho đôi vợ chồng mới.
Sở Hành cung kính nghênh đón mọi người vào Định Phong đường, tân phòng được bố trí ngay tại phía sau chính phòng, sau tân hôn phu thê bọn họ sẽ ở chung một viện.
"Được rồi, ở đây đã có ta coi sóc, Thế Cẩn có việc gì cứ đi làm đi." Đại phu nhân cười nói. Nơi đây tuy là tân phòng của Sở Hành, nhưng trước khi tân nương vào cửa, Sở Hành cũng không thể tiến vào.
Sở Hành gật đầu, trên gương mặt thường ngày lạnh lùng lúc này cũng trở nên nhu hòa hơn một chút, có thể thấy được hắn rất hài lòng với mối hôn sự này. Tuy nhiên, hắn cũng không để lộ rõ nét vui mừng trên mặt như bao tân lang sắp thành thân khác. Chẳng qua, khi hắn vừa xoay người rời đi, ánh mắt rơi trên những món đồ dùng để trang trí tân phòng mà đám người hầu Lục gia đang khuân vào, như gối uyên ương, chăn long phượng... Trong lòng Sở Hành lại đột nhiên dấy lên một ngọn lửa.
Ngày mai, nàng sẽ qua cửa, sẽ trở thành thê tử của Sở Hành hắn.
Đêm hôm ấy, Sở Hành nằm ngửa trên chiếc giường tại tiền viện mà hắn đã ngủ suốt mười mấy năm qua, trằn trọc khó yên giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!